Khí hậu mùa thu thất thường, mây cuồn cuộn rất nhanh, chỉ một lát đã che khuất mặt trời chói chang. Gió lạnh âm u khiến nhiệt độ không khí giảm vài độ, sắc trời cũng theo đó mà tối sầm lại.
Dẫn anh từ siêu thị ra, Trịnh Kiềm rõ ràng không lường trước được sự thay đổi của thời tiết, bất ngờ run lên vì cơn gió lạnh. Cậu nhớ rằng người bên cạnh còn sợ lạnh hơn mình, vì thế quen tay cởi áo khoác trùm lên đầu Đường Lê, rồi buộc hai ống tay áo của áo khoác lại ở cằm đối phương.
Toàn bộ mái tóc vàng được gom lại trong áo, hàng mi dài buông xuống. Khuôn mặt của Đường Lê dưới sự hỗ trợ của “chiếc khăn trùm đầu” bỗng trở nên ngoan ngoãn và dịu dàng đến lạ.
Trịnh Kiềm cảm thấy anh giống như cô bé bán diêm trong truyện cổ tích, dễ khiến người ta yêu mến.
Biết mình lúc này trông rất buồn cười, Đường Lê xoa xoa chóp mũi, cố nén một tiếng hắt xì. “Tôi không lạnh.”
Trịnh Kiềm không tranh luận với anh, chỉ phụ họa nói: “Biết ngài không lạnh, cái này dùng để che mưa thôi.”
“Ôm lấy đi.” Cậu nhét túi nilon đựng đồ ăn vặt nhẹ hơn vào lòng Đường Lê, còn túi kia thì treo lên tay lái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT