Cậu dẫn anh ra ngoài, chào tạm biệt dì Vương ở cửa.
“Tôi đã lót đệm trên yên xe rồi, chắc sẽ không bị cấn mông nữa đâu.”
Trịnh Kiềm dài chân ngồi lên yên trước, rồi nghiêng đầu dặn dò Đường Lê ở yên sau nên dang chân ngồi thẳng, nếu không sẽ dễ bị ngã.
Ánh mắt cậu thu lại nhìn về phía trước, im lặng hai giây rồi mới ngượng ngùng mở lời: “Thấy không ổn thì… khụ… ngài có thể ôm… eo tôi… ách… như vậy sẽ an toàn hơn.” Khi nói câu này, giọng cậu như bị nghẹn lại, lắp bắp khó nói.
Biểu cảm của Đường Lê sáng bừng lên trong tích tắc, nhưng cuối cùng vẫn giữ khoảng cách và thay thế cái ôm bằng cách túm lấy vạt áo cậu.
Khi cảm nhận vạt áo trĩu xuống, trái tim Trịnh Kiềm lạnh đi một nửa. Không phải nói có thể ôm sao, tại sao lại túm vạt áo cậu? Mới có một đêm thôi, cậu đã mất đi sức hấp dẫn rồi sao?
Cậu cũng thật là ngốc, tại sao hôm qua lại từ chối nụ hôn đó chứ. Cứ nhắm mắt mở miệng để đối phương tự do phát huy không phải là được rồi sao, giờ lại hối hận không kịp!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play