Trịnh Kiềm đang trò chuyện với hệ thống bỗng cảm thấy một sức nặng trên vai, quay đầu lại mới phát hiện người vừa nãy còn đang uống nước dâu tây đã gật gù ngủ gật.
Cậu nhìn đồng hồ cây bên cạnh TV, đã hai giờ chiều.
“Về phòng ngủ đi?”
“Ừ.” Đường Lê gật đầu, đưa cánh tay ra. Anh chỉ muốn Trịnh Kiềm đỡ mình một chút, không ngờ cậu lại hiểu sai ý, trực tiếp bế anh lên.
“Xem ra cơm dì Vương nấu dạo này rất hợp khẩu vị ngài, nặng hơn không ít.”
Đường Lê không thích nghe điều đó: “Tôi ăn cơm đều là khẩu phần bình thường.”
Trịnh Kiềm khẽ cười. Cậu đã lén tăng khẩu phần cơm của anh cả tháng rồi, sao anh vẫn chưa phát hiện ra nhỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT