Tôi làm việc cho một bà sếp “tổng tài bá đạo”, tên Giản Trinh, Giản nữ vương là giám đốc của tập đoàn J. Tôi là một trong những thư ký của sếp, kiêm thành viên kỳ cựu của đội hậu cung, à không, đội hậu cần.
Giản nữ vương 31 tuổi, dáng người bốc lửa, cao 1m79, đi giày cao gót là chạm mốc 1m85. Tóc ngắn nhuộm màu đỏ rượu, thích diện giày cao gót đỏ rực, bước đi đều mang theo gió, khí thế át kinh người. Trong công ty, nhân viên gần như ai cũng là fan cuồng của Giản nữ vương, cả nam lẫn nữ.
Tính cách của Giản nữ vương, nói ngắn gọn, là ngầu bá cháy, cool ngầu hết nấc. Cô ấy như một ngọn lửa bùng nổ, chẳng có người đàn ông nào trên đời này đủ sức khiến cô ấy khuất phục, kể cả ông chồng “tổng tài băng sơn” Thành Tương của cổ.
Bọn mê muội trong công ty đều ngầm nhận định cùng chung kẻ địch, cho rằng tuy Thành tổng cũng không tệ, nhưng so với Giản nữ vương của chúng ta thì vẫn thua một bậc. Nếu không vì cuộc hôn nhân thương mại, hai người chắc chắn sẽ chẳng đến với nhau. Mấy đứa nhân viên mới vào hội fan cuồng, cả nam lẫn nữ, đều chép miệng tiếc rẻ, chua lè nghĩ nếu Giản nữ vương còn độc thân, biết đâu chúng nó lại có cơ hội “gần vua được ban lộc”.
Chỉ có tôi, nhìn thấu nhưng không nói ra. Vì tôi biết, Giản nữ vương kỳ thật có một người tình. Ừ, đúng thế, người tình. Chẳng có gã đàn ông nào trên thế giới này có thể khiến Giản nữ vương cúi đầu, điều đó đúng. Bởi vì người có thể làm Giản nữ vương cúi đầu, là một em gái.
Người tình của Giản nữ vương tên Giang Du. Tôi gặp cô ấy nhiều lần rồi. Nhan sắc bình thường, dáng người so với Giản nữ vương thì chẳng xi-nhê gì. Tôi thật sự không hiểu, ngoài tính tình dễ chịu và biết vẽ tranh, cô ấy có gì đủ sức hút hồn Giản nữ vương. Chẳng hiểu vì sao, Giản nữ vương lại đặc biệt thích cô ấy, mê cô ấy đến nỗi… làm người ta nổi cả da gà.
Ví dụ nhé, cái áo khoác đỏ của Giản nữ vương, cô ấy hiếm khi mặc, nhưng cứ để trong văn phòng. Thỉnh thoảng lại chạy qua ngửi một cái, bảo rằng có mùi của Giang Du. Nhìn cô ấy thế, ai biết chuyện thì hiểu cô đang si mê người tình của mình, còn ai không biết lại tưởng cô đang hút thuốc phiện ý chứ, đúng kiểu bệnh hoạn luôn.
Về chuyện Giang Du làm sao chinh phục được trái tim Giản nữ vương, tôi không rõ lắm. Chỉ biết là vài năm trước, cô ấy đã dọn vào biệt thự của Giản nữ vương và Thành tổng, sống chung với cả nhà ba người của họ.
Hồi trẻ người non dạ, tôi từng nghĩ Thành tổng chắc sẽ không cho phép người ta đội nón xanh lên đầu mình. Ai mà ngờ tới, có lần đến đó, tôi phát hiện Thành tổng cũng bị Giang Du làm cho mê mẩn, quay mòng mòng. Cả ba người này, tôi chẳng biết rốt cuộc ai cắm sừng ai, chỉ biết mối quan hệ của họ hỗn loạn kinh khủng.
Chuyện đã thế rồi, vậy mà ngay cả cậu con trai vài tuổi của Giản nữ vương và Thành tổng – cậu nhóc Thành Quỳnh Ngọc trầm lặng, kiêu ngạo, ít nói, thường chẳng đoái hoài gì đến người khác – cũng quý Giang Du như mẹ ruột. Có lần tôi đến biệt thự đưa nguyên liệu nấu ăn cho Giản nữ vương, vì bà ấy định tự tay làm bánh sinh nhật cho Giang Du. Lúc đó, căn bếp hỗn loạn như bãi chiến trường. Giản nữ vương và Thành tổng đều đang nỗ lực vì chiếc bánh kem của Giang Du, cậu nhóc Thành Quỳnh Ngọc cũng vậy, cậu bé là người nghiêm túc nhất, tôi tận mắt nhìn thấy cậu cẩn thận viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Giang Du” lên bánh, còn vẽ thêm mấy bông hoa nhỏ.
Tôi nhìn bên trái: Giản nữ vương ngầu bá cháy của chúng ta đang luống cuống tay chân vắt sữa bò. Lại nhìn bên phải: Thành tổng băng sơn đang nổi gân xanh cuồn cuộn đánh lòng trắng trứng. Còn ở giữa: tiểu vương tử kiêu kỳ Thành Quỳnh Ngọc đang tỉ mỉ vẽ hoa. Tôi choáng luôn. Lúc đó mặt tôi không biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã sớm quỳ lạy vị Giang Du trông cực kỳ vô hại kia. Tôi thậm chí muốn bái cô ấy làm sư phụ.
“Cái gì! Anh mẹ nó nói thêm câu nữa xem!”
Hồn tôi đang bay tận đâu bị một tiếng rống chấn động kéo về cơ thể. Ngẩng lên, thấy Giản nữ vương dẫm giày cao gót từ thang máy bước ra. Chắc cô ấy vừa ăn trưa với khách hàng xong, áo khoác vắt hờ trên vai, một tay cầm điện thoại, tay kia kẹp điếu thuốc lá nữ đang cháy dở. Không biết đang nói chuyện với ai, mặt Giản nữ vương trông hầm hầm, như vừa gặp tình địch… Khoan, đầu kia điện thoại không phải là Thành tổng thật đấy chứ?
Giây sau, Giản nữ vương đã giải đáp thắc mắc của tôi. Cô ấy cười khẩy vào điện thoại: “Cãi nhau là lỗi của tôi à? Lòng dạ anh còn nhỏ mọn hơn cả cái lỗ mũi, lần đó tôi chỉ đưa Du Du đi chơi riêng thôi, anh chưa từng làm như thế chắc? Tôi đã nhịn anh rồi, anh còn muốn gì nữa? Nói cho cùng, lần cãi nhau đó là anh khơi mào. Giờ Du Du giận, trách nhiệm của tôi thế nào cũng nhẹ hơn so với anh!”
Ôi trời, xem ra bà chủ giận thật rồi. Giản nữ vương mà chửi tục là biết chuyện lớn rồi. Tôi vừa giả bộ sắp xếp hồ sơ, vừa duỗi cổ vểnh tai nghe Giản nữ vương nói chuyện điện thoại.
Hình như hai người cãi nhau vì chuyện… cãi nhau. Rồi tôi nghe ra, Giang Du hình như đang giận. Hắc, cái cô Giang Du kia, cô nàng hiền lành như búp bê ấy, cũng sẽ tức giận? Chuyện này đúng là hiếm có khó tìm!
Tôi còn muốn nghe thêm một chút, nhưng Giản nữ vương đã đi đến cuối văn phòng, đá “rầm” một cái mở cửa phòng mình, đóng sầm cửa lại, tiếng nói dần nhỏ đi. Tiếng gót giày lộc cộc biến mất, mấy thư ký chúng tôi liếc nhau. Dưới sự che chắn của đống hồ sơ, cả đám mở hệ thống chat, bắt đầu buôn dưa sôi nổi.
“Mấy người có cảm thấy Giản nữ vương với Thành tổng giống y hai đứa trẻ đang đổ lỗi cho nhau không?!”
“Thấy chứ!”