Tôi có một cặp bố mẹ chẳng ra gì.
Cô giáo chủ nhiệm mới của tôi với biểu tình nghiêm túc đang gọi điện thoại. Nhưng cuộc gọi này cũng như mọi lần, chẳng ai nhấc máy. Đây đã là lần thứ mười hai cô gọi. Tôi ngồi một bên, đung đưa đôi chân ngắn, nhìn cô chuẩn bị bấm gọi lần thứ mười ba, trong lòng thầm nghĩ, cô giáo mới này có hơi phiền.
“Bạn học Thành Quỳnh Ngọc,” Cô chủ nhiệm cuối cùng cũng bỏ cuộc, ngồi ngay ngắn trước mặt tôi, bày ra dáng vẻ muốn ngồi xuống nói chuyện lâu dài. Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Cô đã hiểu rồi. Bố mẹ em đúng là không mấy trách nhiệm. Cô thế mà không thể liên lạc được với bất kỳ ai trong số họ. Em nói thật cho cô biết, bình thường bố mẹ có hay bỏ mặc em như vậy không? Đây là vấn đề lớn đấy…”
Tôi ngắt lời cô, bảo: “Hôm nay trùng hợp thôi ạ. Bố em bay sang nước A để bàn chuyện làm ăn, giờ chắc đang trên máy bay cùng mấy thư ký của bố. Mẹ em cũng thế, công ty mẹ mới nhận một đơn hàng lớn, có lẽ mẹ em cũng đang trên máy bay đi nước B. Cho nên đều không liên lạc được.”
Cô giáo càng tỏ ra nghiêm trọng hơn, đẩy gọng kính lên rồi nói: “Cô biết bố mẹ em đều rất bận, nhưng loại hành vi như thế này…”
Tôi lại lần nữa cắt ngang cô thao thao bất tuyệt, vì những lời này tôi đều đã nghe đến chán. Tôi cầm lấy điện thoại của cô, trực tiếp bấm một số, rồi lặng lẽ đưa lại cho cô, nói ngắn gọn: “Đây cũng là người nhà của em.”
Cô giáo ngập ngừng: “Ai, là bà em hay…”
Mặt tôi không cảm xúc, đáp: “Em gọi cô ấy là dì.”
Điện thoại kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nói ngơ ngác. Vừa thấy máy thông, cô giáo lập tức tiến vào trạng thái, tuôn một tràng bùm bùm giống như đổ đậu: “Alo, xin chào, chị là người nhà của bạn học Thành Quỳnh Ngọc phải không? Tôi là cô giáo chủ nhiệm của em ấy. Tôi muốn trao đổi một chút về tình hình của em…”
Cô chủ nhiệm nói nhanh như bắn súng liên thanh. Tôi chỉ nghe loáng thoáng được giọng nữ bên kia đáp lại, kiểu như một người lần đầu bị giáo viên gọi điện, lúng túng chẳng biết làm gì, giống một phụ huynh ngốc nghếch. Cứ thế, hai người nói qua nói lại một lúc lâu, cô giáo mới chịu dừng, tổng kết: “Nếu tiện, mời chị đến trường một chuyến nhé.”
Chẳng bao lâu sau, người bên kia điện thoại ngoan ngoãn xuất hiện ở trường. Cô ấy để tóc dài ngang vai, buộc vội thành bím, trông rõ là vội vàng ra khỏi nhà. Trên chân vẫn là đôi dép lê trong nhà, trên người còn mặc nguyên cái tạp dề dính đầy màu vẽ, chắc vừa nãy còn đang vẽ tranh trong phòng.
Cô bước vào văn phòng, rụt rè nhìn cô giáo một cái, rồi lại nhìn sang tôi.
Tôi nhảy xuống ghế, đeo cặp lên vai, bước tới nắm tay cô ấy: “Về thôi ạ.”
Cô ấy hơi do dự một lát. Cô giáo liền vội lên tiếng: “Khoan đã, chị là người nhà của Quỳnh Ngọc đúng không? Tôi còn vài chuyện muốn nói, về vấn đề sức khỏe tâm lý của em ấy.” Cô giáo nói xong liền lấy tập bài làm văn của tôi ra, đặt nhanh trước mặt dì.
“Chị xem, đề văn lần này là ‘Bố mẹ tôi’. Trong bài, bạn học Quỳnh Ngọc viết rằng bố mẹ em ấy thường xuyên cãi nhau. Điều này ảnh hưởng rất xấu đến sự phát triển của trẻ. À, nhân tiện, chị và em Quỳnh Ngọc có quan hệ thế nào…”
Cô ấy gãi gãi má, dường như không biết trả lời ra sao, lại cúi xuống nhìn tôi. Tôi không nhịn được, thở dài một cái. Đám người lớn này đúng là chẳng ai khiến tôi yên tâm. Tôi với tay lấy lại tập bài làm văn, nói với cô giáo: “Cô đừng làm khó dì ấy. Dì ấy mê vẽ lắm, ngoài vẽ tranh ra thì chẳng biết gì đâu. Em sẽ tự về và nói chuyện với dì ạ.”
Rồi tôi kéo tay cô ấy đi ra ngoài.
Cô giáo “ơ ơ” hai tiếng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô gái quay lại, hơi ngượng ngùng gật đầu với cô giáo, rồi cùng tôi bước ra khỏi trường.
Vừa đi, cô ấy vừa lộ vẻ lo lắng, sau đó ngồi xổm xuống nói với tôi: “Quỳnh Ngọc, con có đang buồn không?”
Tôi lại muốn thở dài, nhưng vẫn cố kìm lại, nhẹ nhàng bảo: “Không ạ.”
Cô ấy nói: “Bố Thành Tương và mẹ Giản Trinh đúng là không nên cãi nhau ở nhà hoài. Lần sau dì sẽ nói chuyện với họ. Con còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều quá nhé.”
Cô ấy tính tình hiền lành, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, nghe cứ mềm mại như bông. Nhìn là biết dễ bị bắt nạt.
“Con biết rồi. Chúng ta về thôi, bức tranh của dì vẽ xong chưa ạ?”
Nghe tôi nhắc đến tranh, mắt cô ấy sáng rực lên, cũng nói nhiều hẳn, hào hứng kể tôi nghe. Bức tranh cô đang vẽ là một cánh đồng hoa hướng dương, đã vẽ nửa tháng nay. Ý tưởng bắt nguồn từ chuyến đi du lịch nước S của cả nhà chúng tôi vào năm ngoái, trên đường đi bắt gặp một trang trại hoa hướng dương.
Bố mẹ tôi đều là những người thành công, giàu có. Họ cưới nhau vì lợi ích kinh doanh, kiểu như hai “tổng tài bá đạo” trong phim. Còn người phụ nữ đang nắm tay dẫn tôi về nhà này, cô ấy là một họa sĩ, chuyên vẽ tranh sơn dầu, sống cùng tôi và bố mẹ. Còn thân phận của cô ấy ư? Là người tình của bố tôi. Cũng là người tình của mẹ tôi.
Với tôi mà nói, cô ấy giống một người thân hơn cả cặp bố mẹ chẳng ra gì kia. Dù cô không thực sự thích hợp làm một phụ huynh, nhưng ít nhất cô ấy yêu thương tôi thật lòng. Không như bố mẹ tôi, chỉ biết tranh giành tình cảm.