Cánh cửa bước vào thế giới mới một khi đã mở ra thì không thể nào khép lại được nữa. Sở Yến muốn được sống tùy hứng, muốn tiêu xài thoải mái, muốn sống theo bản tính, muốn tận hưởng.
Cậu muốn… ăn thịt!
Vì vậy, mang theo khát vọng cuồng nhiệt, Sở Yến lần nữa đẩy cửa bước vào hội sở Thanh Tâm, lòng đầy quyết tâm được ăn uống thỏa thuê.
Một trăm vạn hội viên, Sở Yến nói có là có. Giá một vạn cho một đêm, cậu chỉ tay chọn năm người không do dự.
Một người bóp vai đấm chân cho cậu, một người đút trái cây, một người bưng trà rót rượu, một người ca hát nhảy múa, người còn lại thì nói lời ngọt ngào, giúp cậu tăng giá trị cảm xúc.
Năm người đều là trai đẹp, mà còn đẹp theo năm kiểu khác nhau: ngây thơ, yêu mị, cứng rắn, và có cả loại cơ bắp cuồn cuộn đến mức gần bung cúc áo sơ mi. Tính cách mỗi người một kiểu, nhưng ánh mắt thì chỉ đổ dồn về phía Sở Yến. Bên trong bên ngoài đều tranh nhau lấy lòng, khiến thanh cảm xúc cứ thế đầy lên không ngừng.
Sở Yến như được tái sinh làm đế vương thời cổ đại, sống giữa bầy mỹ nhân, trong lòng không kìm được mà thở dài. Đây mới thật sự là cực lạc trần gian! Đời trước của cậu rốt cuộc sống kiểu gì chứ? Chẳng khác nào Bồ Tát khổ hạnh!
Trong khi Sở Yến đang đắm chìm tận hưởng cuộc sống mới, bên kia, nói ra cũng trùng hợp, Phó Quân Hoành lại vô thức bước vào hội sở này.
Đây là lần thứ hai anh đến đây, nhưng lần này thân phận đã khác, anh là ông chủ mới của nơi này.
Chu Dã cung kính đứng bên, lần lượt báo cáo chi tiết tiến độ và kết quả xử lý mọi chuyện trong mấy ngày qua cho Phó Quân Hoành nghe. Anh chỉ nghe cho có, không biểu lộ nhiều.
Trong mấy ngày qua, hội sở Thanh Tâm đã được thanh tẩy triệt để. Toàn bộ những người liên quan đến sự việc hôm đó đều bị loại bỏ sạch sẽ, mọi manh mối và chứng cứ liên quan cũng đã được chuyển cho bộ phận có thẩm quyền.
Dĩ nhiên, sự kiện hôm đó cũng đã được điều tra đến nơi đến chốn.
Phó gia xưa nay ở vị thế cao, chưa từng nghĩ có kẻ dám chạm vào điểm mấu chốt của mình. Không ngờ có người bị dồn đến bước đường cùng, liều lĩnh hành động, lại còn thành công.
Sự việc ở hội sở không phải mới diễn ra một sớm một chiều, người tham gia không phải một hai cá nhân. Mà phía sau những người đó còn có kẻ khác, thậm chí liên quan đến cả tổ chức D ở nước ngoài.
Phó Quân Hoành vốn không định để tâm đến việc nhà, dù vụ này liên lụy quá rộng. Nhưng anh có một người bạn làm cảnh sát tên Chu Luật Thân, một kẻ trông thì phóng túng nhưng lại sống trọng nghĩa khí.
Vì điều tra liên quan đến đường dây D, Chu Luật Thân đã mạo hiểm thân mình, quyết tâm xóa sạch khối u ác tính này, nên mới nói hết mọi chuyện cho Phó Quân Hoành biết.
Phó Quân Hoành hiểu rõ hội sở này không đơn giản, nhưng đầu óc của Chu Luật Thân lại bướng bỉnh, chẳng thèm nghe lời can ngăn. Kẻ đó từng nhiều lần vì cái gọi là “chính nghĩa” mà tự đẩy bản thân vào nguy hiểm.
Anh có thể không quan tâm đến nhà họ Phó, nhưng không thể làm ngơ để bạn mình đi vào chỗ chết. Vì thế, anh quyết định tự điều tra chân tướng.
Chỉ không ngờ, kẻ kia lại quá hấp tấp, quá xem thường hội sở này. Khi Phó Quân Hoành còn chưa kịp làm rõ tình hình thì Chu Luật Thân đã hành động đơn phương.
Lúc anh hay tin thì đã muộn, vội vàng chạy đến để cứu viện.
Thì ra hội sở đã âm thầm phát hiện từ sớm, còn bày ra cạm bẫy chỉ chờ Chu Luật Thân nhảy vào. Tình - dục - thuốc D, ba thứ này phối hợp để đẩy hắn rơi vào vực sâu không thể quay đầu. Sau đó thì dùng đe dọa và dụ dỗ, dù không chịu hợp tác thì cũng có thể lặng lẽ xử lý hắn.
May mà Phó Quân Hoành đến kịp lúc. Giữa giây phút ngàn cân treo sợi tóc, anh không chỉ cứu được bạn, mà còn dốc toàn lực bắt trọn ổ nhóm hội sở, triệt hạ toàn bộ thế lực đen tối ẩn phía sau.
Nhưng cũng chính trong quá trình ấy, anh lại vô tình trúng chiêu.
Thật là quá đáng. Phó Quân Hoành cái kiểu sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua, vậy mà lại không ngờ một cái cống ngầm cũng đủ làm lật thuyền.
Ngay lúc này, có người bất ngờ đâm sầm vào lồng ngực anh, đối phương không kịp giải thích đã nhào thẳng vào lòng. Khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng như quả đào chín mọng, đôi môi không dày cũng chẳng mỏng phủ lên lớp bóng gợi cảm, hình ảnh ấy khiến thân thể vốn đã khô nóng của Phó Quân Hoành càng thêm cuồng loạn.
Cậu nói cậu nóng, bảo anh giúp cậu. Giọng nói mềm mỏng quyến rũ, ngón tay lại mảnh mai tinh tế. Phó Quân Hoành đã ở bên bờ mất khống chế, cuối cùng sợi dây lý trí đứt hẳn.
Vậy là anh bế cậu lên, đá tung cửa phòng. Suốt ba mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Phó Quân Hoành mất khống chế đến thế.
Chỉ nghĩ tới phản ứng ngơ ngác của cậu lúc ấy, rồi dáng vẻ r*n rỉ mềm mại ấy, ngọn lửa khô nóng vô danh trong lòng anh lại trỗi dậy mãnh liệt.
Chỉ là… tờ tiền một trăm ấy. Tờ một trăm ấy, thật sự quá chướng mắt…
A, ha hả…
Chu Dã thấy sắc mặt sếp nhà mình ngày càng vặn vẹo thì thật sự không biết nên nói gì. Nhưng cuối cùng vẫn do dự mở miệng nhắc thêm một chuyện.
“Cái đó… sếp à…” Chu Dã do dự ấp úng, “Tiểu thiếu gia kia cũng vừa đúng đang có mặt ở đây.”
Là cận vệ luôn theo sát bên Phó Quân Hoành, tình huống đêm đó đương nhiên hắn biết rõ hơn bất cứ ai.
Sếp nhà hắn sống một mình bao năm, khó lắm mới ‘khai trai’, hắn cũng thấy mừng. Ban đầu còn tưởng là một cậu bé xinh xắn, đã ngủ rồi thì thôi, nếu thích thì giữ lại bên người chăm chút cũng không sao. Ai ngờ xong việc mới tra ra, đối phương lại là… vị hôn phu của cháu trai ruột nhà sếp, lại còn là người ai cũng biết.
Ôi trời ơi… chuyện này… đúng là xấu hổ không chịu được.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sếp nhà hắn đâu phải người để tâm mấy chuyện đó. Hơn nữa, vẫn chưa kết hôn cơ mà, dù có cưới cũng có thể ly hôn. Nói chung, chỉ cần sếp thích, ai cũng không thành vấn đề.
“Tiểu thiếu gia nào?”
Phó Quân Hoành khẽ nhướn mày.
“Chính là người đêm đó… cùng ngài… ờm… xuân phong một lần ấy.”
Chu Dã không dám nói toạc ra đó là cháu dâu tương lai của sếp.
Trong đầu Phó Quân Hoành, những hình ảnh mơ hồ khi ấy bất chợt trở nên rõ ràng. Ngay cả tiếng rên như mèo con kia cũng phảng phất vang lên bên tai, như thật.
Tiếng nức nở kìm nén, r*n rỉ đến phát điên…
Tất cả cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh, chẳng cách nào xua tan được.
Phó Quân Hoành bất giác siết nhẹ cổ họng, chỉ là tờ một trăm kia lại càng chướng mắt, đúng là chói đến không chịu nổi.
“Đúng là đồ ngốc, còn dám vác mặt tới.”
Anh cười nhạt một tiếng.
Chu Dã cũng không rõ chủ ý của anh là gì, nhưng không thấy anh tỏ vẻ khó chịu, cũng không bị ngăn lại, nên tiếp tục kể.
“Tiểu thiếu gia gần đây vừa đăng ký làm hội viên trăm vạn, rồi một hơi gọi năm trai bao. Hiện tại thì…”
“Rắc” một tiếng, điếu thuốc trong tay Phó Quân Hoành bị bẻ gãy. Mày anh khẽ giật, không thể khống chế.
“Cậu nói cậu ta gọi cái gì?”
“Trai bao đó.” Chu Dã cảm thấy vị tiểu thiếu gia kia thật sự thú vị. Ngoài mặt thì ai cũng nghĩ cậu ta bị đại thiếu dày vò thừa sống thiếu chết, ai ngờ lén lút lại chơi tới mức hoa lệ thế kia. “Gọi hẳn năm người, nói là một vạn một đêm.”
Chu Dã vừa nói vừa nhận ra khí áp quanh người anh đột nhiên hạ xuống, vội vàng im bặt.
Năm người? Thân thể nhỏ đó của cậu ta chịu nổi sao? Không không không, trọng điểm không nằm ở đó. Trọng điểm là cậu ta mù đến mức nào vậy?
Anh, Phó Quân Hoành chỉ được định giá có một trăm, trong khi mấy kẻ mặt mũi bình thường kia lại được cậu ta trả đến tận một vạn?
Ha… không trách được ánh mắt cậu ta lại chọn trúng Phó Hoằng Am.
Phó Quân Hoành sắc mặt lạnh lẽo, trong đầu không ngừng hiện lên tờ một trăm kia, nhớ đến tiếng nức nở cầu xin yếu ớt của cậu, nhớ đến thân thể mềm mại, yếu ớt đến cực điểm đó…
Cuối cùng còn bị anh làm cho hôn mê bất tỉnh.
Năm người à? Cậu ta lấy đâu ra gan vậy?
Ha ha, thật nực cười.
…
Lúc này, Sở Yến đang trái ôm phải ấp, mỹ nam vây quanh, vô cùng hưởng thụ. Chỉ là suốt buổi vẫn không nuốt nổi thứ gì. Chỉ cần mấy người đó hơi đến gần, trong đầu cậu lại tự động hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó. Bất kể là gương mặt siêu điển trai kia hay vóc dáng khiến người ta sôi máu đó, đều thay phiên nhau tấn công đại não của cậu.
Sau đó, cậu theo bản năng đem bọn họ ra so sánh. Mà vừa so liền thấy rõ chênh lệch. Rồi càng nghĩ càng không nuốt nổi.
Thật là tổn thọ. Lần đầu đã đụng trúng hàng cực phẩm như thế, sau này cậu còn biết sống thế nào nữa đây?
“Sở thiếu gia, chúng ta về phòng thôi.”
Một tên trai bao lập tức bổ nhào vào lòng Sở Yến, ánh mắt long lanh đầy ẩn ý.
“Hoặc là, Sở thiếu gia cũng có thể đơn độc muốn một mình tôi.”
Vừa nói, ngón tay hắn đã lượn lờ vẽ vòng trên ngực cậu, đầy khiêu khích. Nhưng còn chưa kịp để Sở Yến mở miệng, một tên trai bao khác đã nhanh tay hất tay hắn ra, rồi hai tay vòng lấy cổ cậu, ghé bên tai thổi khí mê người.
“Thiếu gia, đừng để ý đến tiện nhân này. Nhìn tôi này, có thể công có thể thụ, đảm bảo làm cậu hài lòng.”
Sở Yến bị hơi thở hắn phả bên tai làm giật cả mình, chưa kịp hoàn hồn thì một tên trai bao mình dây, động tác uyển chuyển như vũ công, lập tức xông tới kéo cái tên kia ra. Sau một cú xoay người hoa lệ, hắn đã ngồi phịch xuống đùi Sở Yến, còn không quên ném cho cậu một cái nháy mắt quyến rũ.
“Sở thiếu gia, cậu chẳng phải từng nói thích tôi nhất sao?”
Một tên khác gào lên, vẻ mặt không cam tâm.
“Cậu còn biết xấu hổ hay không?” Hắn quay người đẩy tên vũ công ra, lại thân mật tựa vào vai Sở Yến, chớp mắt đầy ngụ ý. “Sở thiếu gia rõ ràng thích tôi nhất mà. Bọn họ tránh ra hết đi. Nhưng mà…” Hắn nói rồi bất ngờ đưa tay luồn xuống giữa hai chân Sở Yến, ấn một cái đầy ẩn ý. “Nếu Sở thiếu gia muốn, bọn tôi cũng có thể cùng nhau mà…”
Bốp!
Sở Yến cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hất bay tay hắn, sau đó bật dậy bỏ chạy khỏi phòng như ma đuổi.
“Đừng đi mà, Sở thiếu gia!”
“Thiếu gia! Đêm nay bọn tộ đều là của cậu đó!”
…
Sở Yến càng chạy càng nhanh, nhìn từ xa chẳng khác nào có quỷ rượt sau lưng. Nói là tùy ý hưởng thụ, vậy mà hơn trăm vạn kia tiêu rồi lại còn mệt chết người!
Vừa chạy, cậu vừa cảm thấy lòng nhỏ đang rỉ máu. Thế nhưng chưa kịp thoát thân được bao xa đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rập đuổi theo phía sau.
“Sở thiếu, cậu định chạy đi đâu vậy?”
Kẻ cơ bắp ấy thân hình cao lớn, tay chân cuồn cuộn cơ bắp. Hắn vừa nãy vì quá to con nên vẫn luôn bị các nhóm khác ghẻ lạnh, mãi mới có cơ hội thể hiện bản thân liền bật chế độ “khổng tước xòe đuôi”.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ trắng của Sở Yến, rồi cứ thế mà ép vào bộ ngực cơ bắp căng phồng của mình, còn cố tình ưỡn ngực như muốn phô trương hết cỡ, giống hệt con khổng tước đang rung đuôi đầy tự hào.
Rắn chắc, phập phồng, còn rất cổ quái.
“Sở thiếu gia, một đêm bảy lần không thành vấn đề đâu. Thật sự không cân nhắc tôi sao?”
Kẻ cơ bắp chớp mắt với Sở Yến, hoàn toàn không để ý người khác có chịu nổi hay không.
Sở Yến lập tức trợn tròn mắt, cả người cứng đờ như hóa đá. Cậu muốn rút tay lại, nhưng tay kia của hắn lại siết chặt lấy.
Trời ơi, cứng quá, to quá! Cậu chỉ còn biết gào thầm trong đầu: “Cứu với! Có ai không! Cứu tôi với!”
Đúng lúc đó, phía sau truyền tới một giọng nói trầm thấp, nóng bỏng lại đầy từ tính.
“Sờ tốt lắm sao?”
Vì đứng sát quá nên hơi thở nóng rực ấy phả thẳng lên vành tai Sở Yến, còn mang theo mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, khiến cậu bủn rủn cả người.
Giọng nói ấy nghe rất dễ chịu, nhưng lại mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi. Quan trọng hơn là… sao lại quen đến thế?
Sở Yến theo phản xạ quay đầu lại, rồi ngay lập tức đối mặt với một khuôn mặt phóng đại, đôi mắt dài và hẹp tràn ngập hơi thở u tối, lại gợn sóng sâu thẳm, nguy hiểm và đầy dụ hoặc, khiến người ta không thể rời mắt.
Sống mũi cao thẳng gần như chạm vào má cậu, và điều chí mạng là môi hai người lại vô tình chạm nhau.
Vậy là, một tay cậu còn đang đặt lên cơ ngực rắn chắc của trai cơ bắp, đầu lại quay sang… hôn trúng một người đàn ông khác.
Khoảnh khắc đó như bị đóng băng, kỳ dị nhưng lại hài hòa đến lạ.