Trong căn nhà cũ tráng lệ và huy hoàng của Phó gia, một người đàn ông cao lớn đang lười nhác dựa vào sofa. Anh bắt chéo hai chân một cách tùy ý, một tay cầm điện thoại, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình. Mí mắt hơi rũ xuống, nhưng đôi mắt kia vẫn toát ra vẻ lạnh lùng và sức hút khiến người đối diện chỉ cần liếc nhìn cũng thấy tê dại sống lưng. Giờ phút này, ánh mắt ấy lại mang theo vài phần mê hoặc mơ hồ cùng áp lực vô hình như trùm lên cả không gian.
Quản gia đứng bên cạnh không khỏi lo lắng thấp thỏm.
Tổn thọ thật, vị tổ tông này sao tự nhiên lại quay về? May mà những năm qua căn phòng này vẫn được cẩn thận giữ gìn. Khi thấy anh đổi tư thế, hai chân thay đổi vị trí, ông suýt nữa tim ngừng đập. Thế nhưng anh vẫn không nói lời nào, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình. Tuy vậy, bàn tay còn lại lại chợt động.
Người đàn ông tiện tay cầm lấy một tờ tiền giấy một trăm đã bị vò nát đến dúm dó.
Anh vô thức xoa bóp, kéo ra, lại vò, lại kéo… lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Trong mắt quản gia, tờ tiền ấy chẳng khác nào đang chịu một trận hành hạ không thương tiếc, như thể là điềm báo cho một kẻ nào đó sắp gặp họa.
Đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng động. Là Chu Dã, người vẫn luôn theo sát bên cạnh anh suốt nhiều năm qua.
“Ông chủ, đại thiếu gia đã trở về.”
Chân mày quản gia lập tức giật mạnh. Ông biết ngay ai mới là người xui xẻo hôm nay.
Anh không ngẩng đầu, chỉ hờ hững nói:
“Cho cậu ta vào.”
Giọng nói lười biếng, tùy ý, nhưng lại mang theo áp lực không thể xem thường.
Rất nhanh, người thừa kế được toàn bộ Phó thị đặt kỳ vọng, Phó Hoằng Am đã đứng trước mặt anh.
Phó Hoằng Am là trưởng tôn của Phó gia, cũng là người được dốc toàn lực bồi dưỡng để kế nghiệp. Vị trí của cậu trong gia tộc không ai sánh được, xưa nay cũng chẳng cần e dè ai, nhưng người đàn ông trước mặt lại là ngoại lệ duy nhất.
Đó là chú ba của cậu, Phó Quân Hoành.
Người này luôn sống trầm lặng và kín tiếng, nhưng sự hiện diện lại chưa từng yếu đi dù chỉ một chút. Người ngoài có thể chưa từng nghe tới tên anh, giới hào môn cũng chỉ lác đác vài người biết đến, nhưng trong Phó gia, không ai dám xem nhẹ.
Vừa nhìn thấy anh, Phó Hoằng Am lập tức nhớ lại những năm tháng bị chú ba áp chế đến mức ám ảnh. Dù anh chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, rất hiếm khi ở nhà nhưng khí thế lại đủ khiến người khác phải dè chừng theo bản năng.
Phó Hoằng Am đứng thẳng người, khí chất trên người đã mang dáng dấp của người nắm quyền. Thế nhưng trước mặt anh, cậu vẫn vô thức siết chặt tay.
Phó Quân Hoành từ đầu tới cuối vẫn không rời mắt khỏi màn hình, cũng không hề có ý định mở lời.
Cuối cùng Phó Hoằng Am không dám tùy tiện ngồi xuống, chỉ đưa mắt nhìn sang quản gia như dò hỏi. Nhưng điều cậu nhận lại là một ánh nhìn phức tạp pha lẫn đồng tình từ ông ta.
Không hiểu vì sao, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.
“Chú ba, chú gọi cháu?”
Trong thế hệ trẻ của Phó gia, Phó Hoằng Am luôn được xem là người nổi bật nhất cả về ngoại hình lẫn năng lực. Nhưng mỗi lần đối diện với chú Ba, cậu luôn cảm thấy bản thân bị áp chế một cách vô lý. Rõ ràng hai người mang phong cách khác nhau, nhưng khi đứng cạnh nhau, khí thế của anh luôn mạnh hơn một bậc, khiến cậu âm thầm nghiến răng.
Cuối cùng, Phó Quân Hoành cũng chịu ngẩng đầu. Đôi mắt phượng kia đẹp đến yêu dị, ánh nhìn lười biếng và tùy tiện, nhưng lại mang theo thứ ánh sáng khiến người ta không thể làm ngơ.
“Vài hôm trước buổi tối, cháu có đến Thanh Tâm hội sở không?”
Câu hỏi tưởng như tùy tiện ấy lại khiến lòng Phó Hoằng Am bỗng căng lên.
Thanh Tâm hội sở là một trong những địa điểm ăn chơi lớn nhất thành phố, chuyên phục vụ nam giới. Bên trong xa hoa đến chói mắt, đầy rẫy những cuộc vui xác thịt. Trong giới con cháu nhà giàu, ai cũng là hội viên ở đó. Nhưng là người thừa kế tương lai của Phó thị, việc cậu công khai xuất hiện ở nơi đó quả thật không hợp lý.
Chẳng lẽ chú ba đang cảnh cáo cậu về lối sống buông thả, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Phó thị?
Nhưng xưa nay anh vốn không hề để tâm đến mấy chuyện đó, càng chẳng mấy quan tâm đến chuyện sống chết của người nhà. Cậu không rõ chú ba muốn nhắc đến điều gì, nhưng vẫn lên tiếng giải thích:
“Chú ba, Thanh Tâm hội sở là sản nghiệp của Phó gia mình, mấy năm nay vẫn do cháu quản lý.”
“Hội sở vốn luôn giữ được tính riêng tư, cháu đến đó sẽ không có ai phát hiện, càng không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của Phó gia.” Nghĩ ngợi một chút, cậu lại nói thêm: “Cháu đến đó là vì chuyện khác, không phải như chú nghĩ đâu.”
Cậu thật sự giữ mình trong sạch.
Không ngờ người đàn ông đối diện lại bật cười khẽ, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: “Cháu đi hay không thì liên quan gì đến chú?”
“Sặc…”
Trước hết, đã là người nhà Phó gia thì chuyện hội sở sao có thể qua mắt anh?
Tiếp theo, danh tiếng Phó gia tốt hay xấu, anh căn bản không để tâm.
Cuối cùng, đời sống cá nhân của Phó Hoằng Am có ra sao, anh cũng chẳng bận tâm.
Tiếng cười nhạt đầy châm chọc khiến Phó Hoằng Am cảm thấy vừa xấu hổ vừa bực bội. Cậu siết chặt nắm tay, mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ.
“Là cháu quản lý à? Vậy thì cũng không có gì lạ.”
Giọng điệu của anh mang theo âm dương quái khí rõ rệt, khiến sắc mặt Phó Hoằng Am trở nên cực kỳ khó coi.
“Chú ba, chú có ý gì vậy?”
Cậu tức giận nhưng không dám nói thẳng. Ngay cả ông nội cũng chưa từng nói chuyện với cậu kiểu này.
Phó Quân Hoành không đáp lại mà tiện tay ném một xấp tài liệu tới.
“Tự xem đi.”
Chẳng mấy chốc, sắc mặt Phó Hoằng Am đã trầm xuống.
Đó là tài liệu liên quan đến dịch vụ D bí mật bên trong hội sở, nội dung tường tận, chi tiết đến đáng sợ.
Nhiều gia tộc lớn có sản nghiệp màu xám là chuyện bình thường, nhưng D thì vẫn luôn là cấm kỵ, đặc biệt là với ông nội, người căm ghét những thứ đó đến tận xương tủy.
Tài liệu trong tay lại quá mức đầy đủ và xác thực. Càng xem, Phó Hoằng Am càng thấy lạnh sống lưng. Cậu cố gắng ổn định cảm xúc, lúc này mới nhìn lại người đàn ông trước mặt.
“Chú ba yên tâm, chuyện này cháu sẽ xử lý ổn thỏa.”
Chuyện lần này nếu để lộ ra ngoài, tuy chưa đến mức làm lung lay địa vị của Phó gia, nhưng chắc chắn cũng sẽ để lại ảnh hưởng nhất định. Quan trọng hơn là… không biết phải ăn nói thế nào với ông nội.
Không ngờ Phó Quân Hoành lại đột ngột mở miệng.
“Không cần cháu nhúng tay vào. Chuyện này, chú sẽ tự xử lý.”
Phó Hoằng Am sững người.
“…Hả?”
“Chú muốn cái hội sở đó.”
Phó Hoằng Am thoáng kinh ngạc.
“Chú ba?”
Cậu thật sự không hiểu nổi. Trước giờ chú ba rất ít can thiệp vào sản nghiệp của Phó gia. Anh có thế lực và sản nghiệp riêng, lại luôn giữ khoảng cách rất rõ ràng với gia tộc, không hề dây dưa vào chuyện trong nhà. Hơn nữa… sao tự nhiên lại muốn nhận lấy một cái hội sở vừa xảy ra chuyện?
Phó Quân Hoành nhướng mày, giọng lười biếng:
“Không được à?”
“Không, cháu lập tức sắp xếp.”
Phó Hoằng Am vội nói. Là người thừa kế tương lai của Phó thị, tuy hiện giờ người nắm quyền vẫn là cha cậu, nhưng với một hạng mục nhỏ như hội sở, cậu vẫn có đủ quyền quyết định. Chỉ là cậu không hiểu, chú Ba rốt cuộc muốn cái hội sở này để làm gì? Dù sao thì chú đâu phải người thiếu tiền.
Thật ra Phó Quân Hoành chính anh cũng không rõ tại sao mình lại muốn cái hội sở đó. Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên tờ tiền một trăm nhàu nát trong tay. Nhìn mãi, ánh mắt ấy càng lúc càng tối.
Vẻ mặt khó đoán của người đàn ông khiến Phó Hoằng Am cảm thấy có chút sợ hãi. Ai trong Phó gia mà chẳng biết, người này nếu không đụng vào được thì tốt nhất đừng chọc vào. Cậu dè dặt lên tiếng:
“Nếu chú không còn chuyện gì khác, cháu xin phép ra ngoài?”
Không ngờ Phó Quân Hoành lại đột nhiên nhìn cậu với vẻ mặt giễu cợt:
“Cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân… thế nào?”
Phó Hoằng Am lập tức cứng đờ.
“Chú ba có ý gì?”
Trong mắt Phó Quân Hoành ánh lên vẻ nghiền ngẫm.
“Nghe nói Sở gia vừa tìm lại con ruột. Người ban đầu liền biến thành hàng giả. Chậc… cũng thú vị thật đấy. Một nhà hào môn mà đến con ruột cũng có thể nhận nhầm, lại còn nhận nhầm suốt mười chín năm.”
“Nhưng càng thú vị hơn… là cháu.” Giọng anh như kéo dài, sự châm biếm trong lời nói càng lúc càng rõ, “Nhà người ta nhận về con trai thật, còn cháu thì đổi luôn cả vị hôn thê. Dù sao chỉ cần là tiểu thiếu gia Sở gia là được, là ai cũng không quan trọng… hừm, Phó gia từ bao giờ lại sa sút đến mức này?”
Sự thật là, nếu so với Sở gia thì Phó gia mới là nhà khiến các hào môn tranh nhau kết thân. Năm xưa Sở gia là bên chủ động cầu thân với Phó gia, ai cũng biết rõ điều đó. Nhưng qua lời Phó Quân Hoành, toàn bộ ý nghĩa lại bị bẻ cong đến mức khiến người nghe tức nổ phổi. Giọng điệu trào phúng kia khiến gân xanh trên trán Phó Hoằng Am nổi lên từng đường rõ rệt.
Cậu nghiến chặt hàm. Ngay từ trước khi Sở Tu Dực được nhận về, cậu và người đó đã quen biết nhau. Đêm đó đến Thanh Tâm hội sở cũng là vì muốn cứu hắn. Cậu không phủ nhận bản thân thật lòng với Sở Tu Dực. Nhưng với cái người gọi là “Sở Yến” kia, một bình hoa vô dụng, cậu hoàn toàn không có chút liên quan.
Cái gọi là hôn ước, từ đầu đến cuối đều là trò cười. Huống chi Sở Yến làm sao có thể so sánh với Sở Tu Dực?
“Chú ba, hôn ước giữa cháu và Sở Yến vốn dĩ đã hoang đường đến cực điểm. Cháu chưa từng thừa nhận.”
Giọng Phó Hoằng Am lúc này mang theo sự kiềm chế nghiến răng, có thể thấy cậu đã phiền chán chuyện này đến mức nào.
“Cháu với cậu ta không có bất kỳ quan hệ gì.”
“Ồ?” Phó Quân Hoành khẽ nhướn mày, “Nhưng cả thế giới đều biết cậu ta là vị hôn phu của cháu mà.”
“Cậu ta không phải!” Phó Hoằng Am nghiến răng nhấn mạnh, “Cháu sẽ nhanh chóng giải trừ hôn ước.”
Tuy rằng năm đó đó chỉ là một câu nói buột miệng của ông nội, nhưng nhiều năm qua, Sở Yến lại lấy đó làm cớ, khiến cả giới truyền thông lẫn xã hội đều biết đến hôn ước này. Đằng sau chuyện đó, hiển nhiên có Sở gia âm thầm thao túng.
Sở dĩ Phó Hoằng Am vẫn luôn nhẫn nhịn đến nay, thật ra là vì món ân tình năm đó, Sở Yến từng cứu mạng cậu một lần.
Thế nhưng, từng ấy năm qua, Phó thị đã giúp đỡ Sở gia không ít. Ơn nghĩa đó, xem như đã trả đủ.
Dù không vì người trong lòng, cậu cũng đã chịu đựng Sở Yến bám dính lấy mình đến phát ngán rồi.
“À,” người đàn ông mang vẻ lãnh đạm, tựa lưng vào sofa, giọng điệu lười biếng vang lên, “Liên quan gì đến chú.”
Phó Hoằng Am: “……”
Rõ ràng vừa nãy chẳng phải anh là người chủ động nhắc đến sao? Không biết còn tưởng chú ba đang ra mặt bảo vệ tên hàng giả kia nữa kìa.
“Cút đi.”
Phó Quân Hoành không buồn che giấu sự mất kiên nhẫn, vẫy tay đuổi người, ánh mắt lại lần nữa rơi về phía màn hình điện thoại.
Phế vật, bình hoa, ích kỷ, giả mạo, chèn ép tân binh, ném mặt tiền, thiếu gia giả… Đủ kiểu không biết xấu hổ… Lì lợm bám theo đại thiếu gia…
Anh thế nào cũng không thể liên hệ nổi cái tên Sở Yến kia với người từng nằm dưới thân mình hai đêm trước. Trong lòng cứ thấy khó chịu, như có thứ gì nghẹn ở cổ họng.
Phó Quân Hoành nhìn chằm chằm tờ tiền giấy nhăn nhúm trong tay, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Một trăm đồng. Một trăm đồng…
Một đêm của anh, Phó Quân Hoành chỉ đáng giá một trăm đồng.
A… Ha ha…
Quản gia bên cạnh sợ đến run rẩy cả hai chân: Tam gia lúc này đúng là quá đáng sợ.
Mà ở phía bên kia, Sở Yến cũng đang rùng mình khi nghĩ đến tờ một trăm đồng kia. Cậu thật sự không hiểu mình lúc đó làm sao lại tiện tay để lại một trăm như thế.
Sau khi sắp xếp xong ký ức của nguyên chủ, cộng thêm những gì còn nhớ về cốt truyện, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Ai cũng biết, nguyên chủ yêu Phó Hoằng Am đến mức trời đất chứng giám. Hắn vốn đã chẳng ưa gì Sở Tu Dực, nay lại thấy Phó Hoằng Am thân thiết với cậu ta, sự ghen tức càng trở nên dữ dội. Trước kia, nguyên chủ còn có thể dựa vào thân phận thiếu gia Sở gia để chèn ép Sở Tu Dực. Nhưng khi thân phận thật - giả bị lật tẩy, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào cũng không còn.
Trớ trêu thay, người hắn ghét nhất lại chính là thiếu gia thật sự.
Thù mới hận cũ dồn lại, nguyên chủ hoàn toàn đắm chìm vào hắc hóa. Việc Sở Tu Dực xuất hiện ở hội sở Thanh Tâm là âm mưu của nguyên chủ. Đạo diễn mà Sở Tu Dực đến gặp là một lão già háo sắc, mà nguyên chủ lại quen biết. Hắn cố tình giới thiệu hội sở Thanh Tâm, khiến đạo diễn hiểu nhầm Sở Tu Dực là “trai tiếp rượu”, còn Sở Tu Dực lại tưởng mình đến phỏng vấn.
Nguyên chủ muốn mượn tay lão già kia để hủy diệt Sở Tu Dực.
Nhưng hắn không biết, bất cứ hành vi độc ác nào của phản diện cũng chỉ là cái cớ để vai chính phát triển tình cảm.
Trong nguyên tác, Phó Hoằng Am anh hùng cứu mỹ nhân, từ đó xác lập quan hệ với Sở Tu Dực. Còn nguyên chủ, tự chuốc lấy hậu quả, lại còn bị Phó Hoằng Am tát mấy cái trước mặt mọi người.
Hôm đó, nguyên chủ đến hội sở với mục đích chờ xem Sở Tu Dực bị hủy, để đứng ra vạch mặt. Nhưng không ngờ lại bị một người bám theo vì khuôn mặt xinh đẹp của mình. Một người đàn ông tự xưng là giám đốc tiếp cận, nói sẽ giúp hắn tra số phòng của Sở Tu Dực. Kết quả, kẻ đó lặng lẽ hạ thuốc vào đồ uống.
Lúc Sở Yến tỉnh lại, cậu đã xuyên vào thân thể hiện tại, đầu óc choáng váng, toàn thân ê ẩm, thân thể thì cứ như sắp nổ tung. Bản năng mách bảo cậu chạy khỏi nơi đó, cậu loạng choạng muốn rời đi thật nhanh.
Nhưng chưa kịp thoát thân thì đã đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc mà cũng nóng rực như lửa. Sau đó, cậu bị người kia bế bổng lên, đưa vào một căn phòng.
Rồi là trọng lượng đè nén, là tiếng thở dốc nặng nề… Hơi thở của người đàn ông kia nóng bỏng, mang theo áp lực khiến người ta không thể trốn thoát. Cậu cố mở mắt để nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng đầu óc mơ hồ chỉ kịp nhận ra vóc dáng cao lớn, đường nét gương mặt cứng rắn và đôi mắt lạnh như băng nhưng lại ngùn ngụt lửa.
Cậu rất nhanh đã bị ngọn lửa đó nuốt trọn. Trong cơn hỗn loạn, cậu hiểu ra tình cảnh lúc ấy – là cảnh xuân.
Một người độc thân 27 năm như cậu, vậy mà lần đầu tiên lại là kiểu xuân sắc sống động đến mức này!
Ban đầu thật sự không dễ chịu gì, vì đối phương quá thô bạo, còn cậu thì hoàn toàn không có kinh nghiệm. Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu đã biết thế nào là cảm giác bay lên tận mây xanh.
Cuối cùng Sở Yến có lẽ là sảng khoái đến ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn mình cậu. Thế nhưng cậu không có thời gian để hồi tưởng hay cảm thụ, bởi một loạt ký ức từ tiểu thuyết đã ập đến, khiến cậu kinh hoàng nhận ra, mình đã xuyên thư.
Xuyên thư, trở thành vai ác, đối mặt với nam chính, công – thụ, âm mưu, sỉ nhục, hội sở…
Sở Yến chống đỡ thân thể mệt mỏi như bị xe cán qua, vội vã bật dậy. Cậu không dám chậm trễ thêm giây nào, nhất định phải rời khỏi hiện trường ngay lập tức.
Nam chính vốn không cần cậu lo. Cậu, một vai ác giả thiếu gia hiện tại chỉ nên chạy trốn. Nếu còn nấn ná, đợi đến lúc Phó Hoằng Am xuất hiện, cậu chắc chắn sẽ bị bạt tai trước mặt bao người, bị vạch trần tội ác, bị đuổi khỏi Sở gia, bị cư dân mạng nhấn chìm trong nước bọt, bị cả thiên hạ chửi rủa như chuột chạy qua đường.
Phải chạy! Ngay lập tức!
Sở Yến gần như là bỏ chạy trối chết.
Trong nguyên tác, sau khi bị hạ thuốc, nguyên chủ bị hai gã đầu trọc như heo mỡ thay nhau giày vò. Kết thúc thảm hại, lại không dám hé nửa lời. Biết được Sở Tu Dực được Phó Hoằng Am cứu giúp, hắn lập tức phát điên. Cuối cùng bị chính Phó Hoằng Am tát trước mặt mọi người.
Sở Yến nghĩ đến đêm qua, nhớ tới dáng vẻ của người đàn ông đã làm mình, dáng người như vậy, mặt mũi như vậy, tuyệt đối không thể là đầu trọc háo sắc gì đó.
Cậu đoán có lẽ là mình đã thoát khỏi căn phòng kia trong lúc mơ màng, rồi mới gặp được người đàn ông ấy.
Mà người đàn ông như thế, đẹp trai, vóc dáng chuẩn, khí chất mạnh mẽ, điều đầu tiên Sở Yến nghĩ đến là… có lẽ anh ta là trai bao của hội sở.
Vì thế, trong một phút hoảng loạn, như bị ma xui quỷ khiến, cậu đã lấy ra tờ tiền duy nhất trong người, một trăm đồng để lại.
Một trăm đồng để cảm ơn một đêm xuân phong!
A!!!
Nếu sau này cậu muốn tìm lại người đàn ông ấy, anh ta có khinh cậu vì quá keo kiệt mà đuổi cậu đi không?