Trên tấm bảng treo thưởng kia, gương mặt xuất hiện không ai khác chính là mấy vị sư huynh của nàng.
Mỗi người đều có nét đặc trưng dễ nhận ra — kẻ suốt ngày cà lơ phất phơ là Minh Huyền, còn ôm kiếm nghiêm túc thì chắc chắn là Mộc Trọng Hi.

“Mau nhìn này, chúng ta đều bị treo thưởng rồi!”
“Ồ… vậy hả?” Minh Huyền nhích lại gần xem, “Ai treo vậy?”
Diệp Kiều liếc qua, như có chút suy tư : “Đại sư huynh và Diệp Thanh Hàn là hai người được treo giá cao nhất.”
“Dựa vào đâu ta không phải người cao nhất?”

 Mộc Trọng Hi bức xúc, “Ít nhất ta cũng là một trong hai kẻ trời sinh kiếm cốt của Tu chân giới, chẳng lẽ không xứng?”

Diệp Kiều nhìn sư huynh mình đầy thương hại, chỉ vào tấm lệnh truy nã của hắn — trên đó chỉ có vỏn vẹn bốn chữ:

 Ngu ngốc, dễ giết

Minh Huyền cau mày: “Này… sao lại không có tiểu sư muội?”
“Có thể là chưa kịp công bố thôi.”

Tiết Dư thấy vậy liền cau mày, thấp giọng nhắc:
“Thân truyền đệ tử đều đã có lệnh truy nã. Kẻ công bố thân phận không rõ, nhưng thế lực đứng sau rất lớn. Năm tông điều tra lâu nay vẫn chưa ra được ai là người treo thưởng. Nếu bị nhận ra, rất dễ trở thành mục tiêu vây công.”

Diệp Kiều chẳng hề lo lắng, thậm chí còn ghé sát Chu Hành Vân, cong mắt cười:
“Người đứng đầu bảng treo thưởng cảm thấy thế nào?”
Chu Hành Vân nhìn bảng vài giây, thản nhiên đáp: “Ta quả thật… đáng giá.”

Họ nhanh chóng phát hiện, bất cứ ai ở đại bỉ từng lộ thân phận đều bị treo giá cao, kẻ ít nhất cũng cả trăm vạn linh thạch.
Diệp Kiều sờ cằm, cười nham hiểm: “Sau này ta mà hết tiền, sẽ đi báo mấy người quen.”
Tiết Dư cạn lời: “…”

Không muốn gây chú ý, cả nhóm đợi đến đêm khuya mới lén lút tới phủ Tống gia điều tra. Nhưng vừa bén mảng tới gần, mấy sư huynh tay mơ đã giẫm trúng trận pháp, lập tức bị mấy luồng khí tức lạ bao vây.

“Các huynh ai là người dẫm bẫy?” Diệp Kiều hỏi.
Cả bọn chỉ tay vào nhau.

Thị vệ xông đến, nhưng thay vì hoảng loạn, nhóm người này lại thản nhiên đứng tán gẫu. Chu Hành Vân một mình hạ gục cả đám Trúc Cơ như đập muỗi, rồi dửng dưng nói:
“Chúng ta… đều là người tốt.”
Người cầm đầu suýt phun máu: Các ngươi nhìn lại dáng vẻ này của mình đi!! giống người tốt chỗ nào hả?!

Động tĩnh ở đây làm kinh động Tống Hàn Thanh, hắn tức tốc chạy đến. Thấy mấy gương mặt quen thuộc, hắn chỉ muốn giả vờ không quen.
“Các ngươi tới đây làm gì?”
Mộc Trọng Hi giơ lệnh nhiệm vụ: “Nghe nói ở đây có chuyện lạ, bọn ta tới xem.”

Tống Hàn Thanh vốn không muốn dây dưa, nhưng Diệp Kiều đã kéo hắn đi riêng để “tâm sự” về vụ này. Cuối cùng hắn mới nói thật:
“Không phải ‘quỷ nháo’, mà là tà ám — do quỷ tu lợi dụng oán khí của người chết để nuôi tiểu quỷ.”

Nghe tới đây, cả nhóm mới biết thì ra mấy ngày nay dù Tống gia liên tục có đệ tử chết, nhưng toàn là chi thứ, huyết mạch kém, nên gia tộc không mấy quan tâm. Quỷ tu thì ẩn nấp cực kỳ kỹ, không dễ bắt được.

Tiết Dư liếc ra bóng đêm âm u bên ngoài:
“Các ngươi định đứng đây tán gẫu mãi sao?”

Nhưng chưa kịp đi, Minh Huyền bỗng giật mình:
“Khoan đã — Diệp Kiều đâu?!”

Mới đó còn đứng bên cạnh, giờ nàng đã biến mất không dấu vết.


Bên phía Diệp Kiều, khi nhận ra có điều bất ổn thì đã muộn. Cảnh vật xung quanh vặn vẹo, một vùng tối đen như mực nuốt chửng nàng. Cánh tay nàng chợt bị thứ gì đó lạnh lẽo quấn chặt.

Nàng cúi xuống nhìn, và suýt hét lên.
Bên tai vang lên một giọng trẻ con non nớt:

“Mẫu thân.”

Diệp Kiều: “…”
Trong lòng nàng bây giờ chỉ muốn thốt ra một câu: Con mẹ nó, vô duyên vô cớ được làm mẹ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play