Cuối cùng, để tránh bi kịch như lần trước tái diễn, năm người bọn họ đành đeo khăn đen che mặt, lén lút lang thang trong chợ đêm tìm mua đan lô.

“Thật sự không dám giấu, ta có cảm giác chúng ta giống mấy tên biến thái đi lang thang ngoài đường vậy,” Mộc Trọng Hi vừa nói vừa vuốt cằm, vẻ mặt đầy nghi ngờ về tạo hình của cả nhóm.

Quả thực, nhìn cách họ ăn mặc, chẳng ai nghĩ họ là người đàng hoàng.

“Nhìn kìa, bên kia có bán đan lô!” Tiết Dư nhanh tay nhéo nhéo bọn họ rồi chỉ về phía một gian hàng, kéo cả đám chen vào giữa dòng người.

Gian hàng bán đan lô rất vắng vẻ vì đan lô vốn rất đắt, người tu luyện đan đạo lại không nhiều. Những ai đến mua đều là người có tiền.

Chủ quán thấy một nhóm người hùng hổ kéo đến, mắt lập tức sáng rỡ. “Ai trong số các vị là đan tu?”

“Cô ấy!” – Bốn người đồng loạt chỉ vào Diệp Kiều.

Nhìn thấy chỉ là một tiểu cô nương, chủ quán liền đổi giọng dịu dàng, niềm nở giới thiệu: “Tiểu cô nương, ngươi thích màu gì? Đan lô màu hồng nhạt được không? Hay là thích màu xanh lá?”

Diệp Kiều nhìn dãy đan lô đầy sắc màu rực rỡ trước mặt mà hoa cả mắt. Giá thì lại chẳng hề rẻ, nàng thật sự không biết chọn thế nào, đành quay sang nhìn Tiết Dư cầu cứu.

Tiết Dư hỏi thẳng: “Ở đây, cái nào là loại tốt nhất?”

Chủ quán lập tức lấy từ túi giới tử ra một chiếc đan lô được điêu khắc hoa văn vàng óng, đưa tới trước mặt Diệp Kiều: “Đây là đan lô thượng phẩm, bao năm nay ta chỉ có một cái như vậy. Giá là mười lăm vạn thượng phẩm linh thạch. Tiểu hữu thấy sao?”

Diệp Kiều nghe thấy “mười lăm vạn” thì tim không khỏi run rẩy, dù số linh thạch đó không phải của nàng.

Tiết Dư cẩn thận kiểm tra rồi gật đầu, ý bảo: cái này được.

Là đan lô thượng phẩm, chất lượng đương nhiên đảm bảo.

Trường Minh Tông hiện tại vẫn có thể chi trả nổi mức giá này.

Sau khi mua xong đan lô, cả nhóm quyết định lập tức quay về tông môn.


Cùng lúc đó, tại sân của Nguyệt Thanh Tông, Tống Hàn Thanh đang nổi trận lôi đình, sau khi trút giận vào trận pháp, hắn lại quay sang mắng Vân Thước một trận ra trò:

“Ngươi có dùng đầu óc không đấy? Bị nước vào đầu à? Đang yên đang lành lại đi đắc tội Diệp Kiều làm gì? Là ngươi ngu hay nghĩ đám kiếm tu kia không dám động thủ với ngươi ”

Giờ ngoài Vấn Kiếm Tông ra, người không thể chọc vào nhất chính là đám kiếm tu của Trường Minh Tông. Một ván bài tốt mà cũng bị nàng ta làm cho tan nát, Tống Hàn Thanh giận đến mức muốn nổ tung.

Vân Thước ấm ức: “Nhưng rõ ràng họ cố ý nhằm vào ta mà…”

“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà đáng để họ nhằm vào?” – Tống Hàn Thanh cười lạnh. “Không thấy Trường Minh Tông “ chơi đều ”  với tất cả các tông à?”

“Có điều… ván sau e rằng nàng khó mà giữ vững.” – Nói tới đây, Tống Hàn Thanh cười như thể đang xem kịch hay.

Ai bảo Diệp Kiều lại đi bộc lộ thiên phú tam tu làm gì. Giờ các tông phái chắc đều đang nghĩ cách loại nàng ngay từ vòng đầu.

Vân Thước im lặng, chỉ cần nghe thấy cái tên “Diệp Kiều” là trong lòng cô lại dâng lên cảm giác nguy cơ chưa từng có.

Tống Hàn Thanh gằn giọng: “Ngươi vẽ bùa thế nào rồi?”

“Đang... làm...” – Nhìn cái cách Vân Thước vẽ bùa chậm rì rì, Tống Hàn Thanh càng giận, thầm nghĩ: vẽ bùa là thiên phú của phù tu, thế mà ngươi vẽ được một nét lại nghỉ một lát, còn là cực phẩm linh căn à?

Hắn lạnh lùng nói: “Cùng ta về Tống gia một chuyến, tìm lại công pháp phù hợp. Đừng để đến lúc thi đấu, mình ngươi lại làm cả Nguyệt Thanh Tông mất mặt.”

Tống Hàn Thanh lúc này vẫn đơn thuần nghĩ rằng tốc độ chậm là do công pháp chưa đúng.

Vân Thước chỉ khẽ gật đầu: “Ta… sẽ cố gắng đánh bại Diệp Kiều.”

Tống Hàn Thanh nghĩ thầm: Người ta chắc gì đã để mắt tới ngươi mà cần ngươi đánh bại.


Bên phía Vấn Kiếm Tông, mấy đệ tử thân truyền vẫn đang tụ tập bàn tán trong đêm khuya.

Sau khi xem màn trình diễn “cướp” quần áo đầy ấn tượng của Diệp Kiều, bọn họ đều ngơ ngác.

“Đại sư huynh, thì ra quần áo huynh bị Diệp Kiều lấy đi à?” – Chúc Ưu chống cằm nói nghiêm túc – “Không ngờ nàng lại yêu huynh sâu sắc đến vậy.”

Diệp Thanh Hàn gân xanh nổi lên: “Sao ngươi không nói nàng là biến thái? Thèm muốn quần áo của chúng ta đã lâu?”

Sở Hành Chi thì cẩn thận phản bác: “Nhưng mà tông phục thân truyền của Vấn Kiếm Tông chúng ta đều giống nhau mà? Sao nàng không lấy của người khác, chỉ lấy của huynh?”

Quả thật, tất cả đều mặc áo trắng như nhau, vậy mà nàng chỉ “nhắm” đúng một người.

Diệp Thanh Hàn không chịu nổi nữa, tung cước đá bay Sở Hành Chi ra ngoài, miệng chỉ lạnh lùng phun ra một chữ:
“Biến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play