Chương 3:
Kẻ thù tìm khắp nơi cũng chẳng thấy đâu, Quý Nguyên Hiện cảm giác mình như “Độc Cô Cầu Bại”.
Ngày nối ngày trôi, cậu cuối cùng cũng dần yên ổn lại trong sự xao động. Cuộc sống đi học cũng chỉ thế thôi, không có gì đáng nhắc.
Trường S tuy là tư thục, vừa cởi mở lại vừa bảo thủ. Một mặt thường xuyên tổ chức các hoạt động “chất lượng cao” như hội nghị mô phỏng Liên Hợp Quốc, mô phỏng thương mại, lễ quản lý tài sản... để rèn khả năng hợp tác, tư duy độc lập và tố chất lãnh đạo cho học sinh. Nhưng một mặt khác, nhất là trong chuyện học hành, lại nghiêm khắc đến cực điểm.
Đặc biệt là lớp thực nghiệm – có thể nói là “địa ngục luyện kim”.
Học sinh lớp thực nghiệm, coi như đã đặt được một chân qua cánh cửa các trường đại học trọng điểm. Vì để thu hút nhiều nhân tài, S trung học không tiếc miễn giảm học phí cho học sinh giỏi. Cạnh tranh năm này khốc liệt hơn năm trước.
Mà chuyện nào cũng có hai mặt – có người được miễn phí, tất nhiên cũng phải có kẻ gánh phần chi phí ấy.
Chính là những “học phí cao ngất trời” như Quý Nguyên Hiện.
Cậu không phản đối, cũng chẳng lên tiếng. Cách mạng năm đó tám ngả còn chưa phất cờ đã dám làm, thì chút chuyện này, cậu sao có thể vì hèn nhát mà cúi đầu.
Đi học ngủ gà gật, cậu vẫn cứ không chịu yên phận.
“Tư lệnh, này... tư lệnh!”
Tần Vũ hạ giọng, cẩn thận huých nhẹ bàn cậu.
“Tao... thằng này..”
Quý Nguyên Hiện đang ngủ say, bị giật mình giữa mộng, tim đập loạn như rơi xuống vực. Cậu cau mày, ngồi thẳng dậy, mắng một câu nửa tỉnh nửa mơ.
“Đừng ngủ nữa, thầy trực ban ở ngoài kia kìa!”
Trong lớp, cả đám học sinh như đàn vịt bị nhốt, chỉ có Quý Nguyên Hiện nằm lạc loài, quá mức chói mắt.
Thầy Vương đẩy gọng kính, giận đến nghiến răng. Biết rõ thằng nhóc này có phạt cũng chẳng sửa, đã thế còn bày ra cái bộ mặt hất cằm lên trời!
“Ông ta ở ngoài thì kệ ông ta,” Quý Nguyên Hiện trở mình đổi tư thế, tiếp tục vùi đầu ngủ, “Lát nữa để tao kêu mẹ gửi cho ổng một phong bao lì xì to, chuyện gì chẳng xong. Đừng phiền tao.”
Tần Vũ bất đắc dĩ. Nhà cậu ta cũng có ông bố hổ báo, lên cấp ba liền trao đổi số điện thoại với thầy. Còn Quý Nguyên Hiện, “tư lệnh” thì trận nào chưa trải qua? Năm đó một tháng liền lĩnh hai văn bản đóng dấu đỏ, chủ nhiệm sấm rền nổi giận, báo thẳng về phụ huynh.
Kết quả? Quý Nguyên Hiện không thèm bận tâm, còn thản nhiên kéo bạn bè đi ăn lẩu. Ăn đến khói cay cả người, chọc cho thầy chủ nhiệm tức xanh mặt.
Tất nhiên cậu cũng phải trả giá – hai tháng không tiền tiêu vặt, nửa năm mất quyền tự do ra ngoài. Nhưng từ đó, cậu không vì vậy mà “giác ngộ”, ngược lại càng chống đối, chỉ là học được cách tránh mũi nhọn.
...
Đến khi tỉnh ngủ, cậu còn uể oải chỉnh lại cà vạt.
Tần Vũ quay sang nhìn, ấp úng một lát rồi quyết tâm mở miệng:
“Hiện nhi, thầy trực ban gọi mày lên văn phòng.”
“Khi nào?”
Quý Nguyên Hiện sững ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ – tiết cuối đã gần hết.
Tần Vũ đáp: “Tiết trước rồi.”
Quý Nguyên Hiện giật khóe miệng, gân xanh trên trán nhảy nhót.
Tần Vũ chớp mắt vô tội: “Thấy mày ngủ ngon quá, tao không nỡ gọi.”
Quý Nguyên Hiện: ...
Tháng mười sang, ve đã câm, sương rơi trắng xóa. Dù gần trưa, sương mù vẫn chưa tan. Cậu đi ra ngoài theo tiếng chuông tan học, hàng hiên hẹp gió lạnh lùa vào, cắt tận da thịt.
Quý Nguyên Hiện sợ lạnh, vô thức ôm hai tay. Khi đến văn phòng, gương mặt đã tái đi.
Cậu gõ cửa bước vào, thầy Vương nghiêm nghị vẫy tay:
“Ngồi xuống.”
“Thầy gọi em.”
Quý Nguyên Hiện vừa nói vừa ngáp dài.
Thầy Vương nhìn cái bộ “bùn nhão chẳng dính tường” ấy, theo sách vở mà hỏi:
“Biết vì sao tôi gọi em đến đây không?”
“Đi học còn ngủ.”
“Vậy tại sao giờ mới tới?”
“Ngủ quên.”
Quý Nguyên Hiện thầm nghĩ, hỏi vậy không phải thừa sao.
Lời vừa buông ra, chính cậu cũng nhịn không nổi mà bật cười. Cơn buồn ngủ trong đầu tan nửa, để lộ một chút ngông nghênh — cậu tự thấy mình vẫn thật biết cách ứng phó.
Thầy Vương nghẹn lại, suýt chút không thở nổi. Những thầy cô khác cúi đầu im lặng, không rõ là đang nhẫn cười hay châm chọc.
Người ta nói “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”, trong phút chốc thầy cũng chẳng biết mở miệng thế nào.
Thầy trò lặng lẽ đối diện một hồi, cuối cùng thầy Vương đành nói thẳng:
“Trong lớp có một học sinh chuyển trường, vốn khai giảng phải đến nhưng cứ chậm trễ. Thầy nghe nói em quen biết trò ấy, nên...”
Lại là Cố Tích.
Lông mày Quý Nguyên Hiện nhíu chặt. Từ đầu năm học đến giờ, cái tên ấy đã trở thành phản xạ có điều kiện trong đầu cậu. Thầy không nói ra, nhưng cậu không ngốc — Tần Vũ lanh lợi, tin tức đưa ra chắc chắn đúng. Tần Vũ nói Cố Tích đã trở lại, tức là thật.
Vấn đề là, lần trước cậu gửi tin cho Cố Tích giữa đêm, người ta đến giờ vẫn chưa hồi âm.
Rõ ràng quá đáng —— chẳng qua là cố tình không muốn để ý đến cậu.
“Em không. Không phải. Cũng chẳng quen.”
Quý Nguyên Hiện cắt lời thầy ngay, không để cho câu sau thốt ra. Ý của thầy chẳng phải là: “Nếu quen, thì đi hỏi han hộ xem bao giờ mới đến trường” sao?
Đó là việc của thầy, dựa vào đâu lại đẩy sang học sinh? Hóa ra tiền lương nhận chỉ để sai vặt người khác.
Thầy Vương lại một lần nữa nghẹn lời, cau mày nhìn thẳng cái dáng điệu ngang ngạnh chẳng chịu khuất phục kia. Sự thật thì thầy cũng hiểu — có những học sinh sinh ra đã mang bối cảnh khác biệt, vốn chẳng thể quản nổi.
Thời thế bây giờ, cái gì cũng xoay quanh tư bản.
Quý Nguyên Hiện coi như không nghe, còn thấy thầy giận dữ mà chẳng làm được gì thì lại càng khoái chí. Thầy đã quen với những học trò xuất sắc, gặp loại “không vào khuôn phép” như cậu chỉ thêm mệt mỏi, nói nhiều cũng vô ích.
Cuối cùng, thầy Vương nhắm mắt cho qua, phất tay:
“Thôi, về lớp đi.”
Quý Nguyên Hiện chẳng thấy mình có lỗi, cúi đầu một cái rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Hành lang gió lùa, tiếng đọc bài từ các phòng học vang vọng. Cậu chậm rãi đi, lướt qua từng khung cửa kính. Trong lớp, phần lớn đều đang nghiêm túc học hành, khao khát một ngày thành công.
Hoàn toàn không giống cậu.
Còn Cố Tích kia — từ nhỏ đã học giỏi, luôn đi đầu. Lẽ ra chẳng nên cùng cậu, một kẻ “bùn lầy”, dây dưa ồn ào. Thế mà khai giảng đã hơn hai tháng, vẫn chưa đến trường. Lịch học dày đặc thế, liệu cậu ta có theo kịp?
Người kia tính tình cao ngạo, lòng dạ lại cứng cỏi...
Quý Nguyên Hiện phiền lòng rối rắm mấy giây, bước chân chợt dừng lại rồi đổi hướng quay về. Cậu quyết định liên lạc với người kia thêm một lần nữa, coi như là làm theo lệnh của thầy. Ít ra cũng có cái cớ để xuất binh, khỏi phải mất mặt.
Nhưng vừa đến gần cửa phòng giáo viên, qua khe hở khép hờ, cậu đã nghe loáng thoáng từng câu nói châm chọc:
“…… Thế nào! Nó là hồng tam đại, gia thế bày sẵn ra đó.”
“Thành tích chẳng ra gì, không phải đều dựa vào cha mẹ hay sao. Lần trước ấy —— mẹ nó, còn cho tôi một cái phong bì, số tiền kia……”
“Hừ, ngoài mặt thì tử tế. Thật ra mặc kệ, có bố mẹ lo thì cũng thế thôi. Dạy không ra trò, không thể cứ mãi trốn học.”
“Các người bảo loại học sinh này, ngoài việc khoe gia thế, còn làm được gì khác. Thích thì……”
Quý Nguyên Hiện đứng đó, từng chữ từng câu nghe rõ mồn một. Nửa ngày sau, cậu chỉ cười lạnh rồi quay người bỏ đi. Cậu không về lớp, mà rẽ lên sân thượng.
Trường trung học S cây xanh um tùm, sân thượng cũng giống một khu vườn nhỏ.
Quý Nguyên Hiện ngồi xuống thành bồn hoa, mở bàn tay ra. Trên lòng bàn tay trắng bệch in rõ bốn dấu móng tay hằn sâu.
Cái gọi là lòng người, chỉ là mặt ngoài với mặt trong khác biệt. Bằng mặt chẳng bằng lòng, loại người như thế khắp nơi đầy rẫy, chẳng đáng để bận tâm.
Có thể cậu không rõ hết mọi sự trên đời, nhưng làm người thế nào thì cậu lại hiểu rất rõ. Từ nhỏ theo mẹ lăn lộn trong chốn quan trường, cậu sớm biết: bề mặt có thể là ngọn lửa sáng, nhưng trong tối lại ẩn một lưỡi dao.
Hành vi của thầy Vương, cậu hiểu, đơn giản chỉ là không ưa nổi.
Còn vì sao lại khó chịu, Quý Nguyên Hiện cũng chẳng rõ. Ở tuổi này, người ta đâu mấy khi biết mình tức giận từ đâu. Phần lớn đều không thật sự hiểu rõ chính mình.
Mà thôi, những năm ấy, ai cũng vậy cả.
——
Lập Chính Xuyên đã nghỉ học bốn ngày.
Không phải trốn học, mà xin nghỉ đàng hoàng. Thầy cô mới tới, tính khí thế nào còn chưa dò được, hắn không dám làm liều.
Phòng làm việc rộng trống, trang trí theo phong cách công nghiệp giản dị. Tường bốn phía màu xám tro, trần có giếng trời. Ánh sáng vàng rực xuyên xuống, chiếu lấp lánh.
Ở giữa phòng, một người cởi trần đứng đó. Đường nhân ngư gọn gàng, cơ bụng rắn chắc, đường nét khắc tạc như tượng, khiến ánh mắt không cách nào dời đi.
Đó là Lập Chính Xuyên.
Mùa thu đã về, phòng làm việc chưa bật điều hòa, vậy mà hắn mồ hôi nhễ nhại. Cả người tập trung vào khối cẩm thạch trước mặt, tay cầm đục, cần mẫn tạc nên bức tượng bán thân. Mảnh vụn đá rơi lả tả đầy đất, âm thanh cạch cạch vang vọng trong khoảng không, quẩn quanh mãi không dứt.
Bức tượng đã hiện ra hình dáng ban đầu. Lập Chính Xuyên chẳng nói một lời, chỉ chuyên tâm vào từng nhát khắc. Không xa đó, có một người khác đang ngồi.
“Chính Xuyên, đừng nói với tôi là cả đời này cậu tính sống cùng mấy tảng đá vô tri kia nhé?”
Người nọ mở miệng đầy vẻ thân mật, giọng mang chút trêu chọc, giống như giữa hai người có sự tri kỷ ngầm hiểu.
Khóe môi Lập Chính Xuyên nhếch nhẹ, không ngoảnh lại:
“Giá đá cẩm thạch cậu cũng biết rõ rồi đấy. Dù không phải núi vàng, thì cũng chẳng kém mỏ bạc. Tôi giữ lấy thì sao?”
“Cả tôi còn bỏ được, sao cậu cứ khăng khăng chấp niệm vậy?”
“Tooi không cố chấp.” Lập Chính Xuyên dừng tay giây lát rồi lại tiếp tục, giọng bình thản: “Tống Địch, không phải vì cậu.”
Tống Địch từng là bạn học của Lập Chính Xuyên, cùng theo học một thầy điêu khắc nổi tiếng. Hai người vì thế mà quen biết. Khi ấy Tống Địch nghĩ rằng Lập Chính Xuyên bị mình hấp dẫn —— bởi cậu ta tự tin có đủ khí chất nghệ sĩ, cả người toát ra hào quang, còn Lập Chính Xuyên với dáng vẻ cường tráng lại như mảnh thịt tươi hấp dẫn.
Thế nhưng sau đó, Tống Địch bỏ nghề điêu khắc. Nghệ thuật này cần nhẫn nại, ngày qua ngày chỉ đối mặt với đá tảng, quá tịch mịch. Tống Địch chịu không nổi. Ngược lại, Lập Chính Xuyên lặng lẽ kiên trì.
Hai năm qua, Tống Địch vẫn chưa nguôi hi vọng. Cậu ta luôn tin Lập Chính Xuyên cũng có ý, chỉ là chưa nói ra. Chính cái dây dưa mập mờ ấy mới khiến cậu ta càng say.
Còn Lập Chính Xuyên, thực ra chẳng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là yêu thích điêu khắc.
Tống Địch ngậm điếu thuốc, nhích lại gần, hơi thở phảng phất khói thuốc, ánh mắt ẩn giấu vẻ phong lưu:
“Chính Xuyên, đừng giả vờ với tôi. Hai chúng ta, tôi đối với cậu thế nào chẳng lẽ cậu không biết? Tôi cũng không tin cậu chưa từng động lòng. Trong giới S này, hỏi thử xem, có mấy ai so được với tôi?”
Tống Địch hít sâu một hơi thuốc, tay kia vòng lấy eo Lập Chính Xuyên, cúi đầu khẽ thổi khói vào bên tai hắn. Hơi thở nóng rực quấn quýt, mờ mịt mà gợi tình.
Lập Chính Xuyên chợt dừng lại, đặt bình tạc xuống, qua làn khói mỏng nặng nề nhìn Tống Địch. Vẻ thả lỏng khi nãy lập tức biến mất.
Hắn bất ngờ bóp chặt cằm đối phương, mạnh mẽ đẩy ra. Giọng nói lạnh lẽo, xen cả tức giận:
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải đồng tính.”
“Không phải gay.”
Câu này hắn đã lặp đi lặp lại vô số lần, với Tống Địch, cũng với bất kỳ ai khác. Lập tiểu quân trưởng sinh ra trong tướng môn, từ nhỏ đến lớn sống trong ánh nhìn nghiêm khắc của gia tộc. Một thân phong thái ngay thẳng, anh hùng khí khái, tuyệt đối không thể là “người như thế”.
Tống Địch cũng tức. Lời còn chưa xong, lại bị động thủ. Vốn tính cậu ta có chút phóng đãng, trong xương luôn mang vài phần nửa đùa nửa thật.
Một cái tát giận dữ đánh bay bàn tay Lập Chính Xuyên, Tống Địch đùng đùng đập cửa bỏ đi:
“Lập Chính Xuyên, tôi cút cho cậu vừa lòng! Đừng tưởng nói câu tuyệt tình là xong, sớm muộn gì cậu cũng phải quỳ dưới thân tôi! Ông đây không thèm, nhưng đừng để có ngày cậu cầu xin.”
Lập Chính Xuyên nhìn theo, khẽ nhếch môi cười khinh bỉ. Những lời kia chẳng khác nào nói nhảm, căn bản không có khả năng xảy ra.
Hắn không hề biết, rồi sẽ có một ngày, bản thân thực sự mất kiểm soát. Hắn sẽ liều lĩnh giữ chặt lấy một người, mạnh mẽ cướp đoạt, ngăn đối phương lên tiếng, để mặc tiếng rên nghẹn ngào tan biến dưới môi mình.
Nỗi khao khát khi ấy, tựa như xương cốt đều muốn bùng nổ, từng đêm từng đêm thiêu đốt, khắc sâu đến tận tủy.
—
Ngày cuối tuần, Lập Chính Xuyên rốt cuộc xuất hiện ở trường.
Quý Nguyên Hiện vừa bước ra từ phòng học, tình cờ đối mặt với hắn.
Tần Vũ vốn đang ồn ào, vừa thấy người kia lập tức hạ giọng, chẳng dám lỗ mãng. Trong lòng Quý Nguyên Hiện khẽ cười lạnh. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lập Chính Xuyên bỗng liếc sang, ánh nhìn sâu thẳm, mang theo vài phần xâm lược.
Quý Nguyên Hiện khựng lại, quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Tần Vũ chẳng hiểu gì, ngập ngừng hỏi:
“Sao vậy, tư lệnh? Nhìn nó không vừa mắt à?”
Quý Nguyên Hiện bật cười khẽ, ngạo nghễ đáp:
“Như nhau cả thôi.”
Rồi bâng quơ nói tiếp:
“Tối nay ra ngoài lên mạng.”
Tần Vũ lập tức sáng mắt, hét lên đầy phấn khích:
“Ôi chao, cuối cùng ngài cũng nói lời con người!”
Cậu ta sớm đã chờ câu này. Ở trường chán ngắt, ngày mai lại được nghỉ, tối nay không đi chơi thì còn chờ đến bao giờ?
Quý Nguyên Hiện nhếch môi, trong lòng lại nghĩ: không khéo sẽ gây chuyện đánh nhau. Một ngọn núi khó dung hai hổ, cậu và Lập Chính Xuyên cùng tồn tại, e chẳng sớm thì muộn cũng nảy sinh xung đột.
—
Trong nhà vệ sinh, Tần Vũ lén rút điếu thuốc chuẩn bị châm. Vừa giơ lên đã bị một bàn tay giật lấy.
“Đệch! Tao thề là thuốc sông Hồng!”
Ngẩng đầu lên, cậu ta đối diện ngay gương mặt đầy hờ hững của Quý Nguyên Hiện.
“Ba mày có biết mày lấy trộm thuốc của ông ấy không?” Tiểu tư lệnh tự nhiên chen vào buồng vệ sinh.
Tần Vũ giật mình, lùi hẳn về sau, cảnh giác hỏi:
“Tao coi mày như anh em, mày... mày muốn làm gì đấy?”
Quý Nguyên Hiện bật cười khinh, như thể gặp phải trinh tiết liệt nữ.
“Yên tâm, tao không có hứng thú với mày. Tao chỉ muốn hỏi một chuyện thôi.”
“Có chuyện thì ra ngoài nói, được không? Cướp thuốc của tao còn gì là tình nghĩa anh em nữa? Đây là sông Hồng xịn đấy! Mày làm vậy coi là người sao?”
“Vậy thì nhặt lên mà hút cho đã đi?” Quý Nguyên Hiện lười biếng đáp.
Tần Vũ tức điên: “Biến đi!”
Quý Nguyên Hiện vỗ vỗ má cậu ta, nửa đùa nửa thật:
“Mày lần trước kể về Lập Chính Xuyên, rốt cuộc biết hắn đến mức nào?”
Tần Vũ hừ một tiếng, rồi cũng mở lòng:
“Nó nổi tiếng lắm. Mày muốn hỏi thật thì... ôi thôi, kể ba ngày ba đêm cũng chẳng hết.”
“Không cần nhiều vậy.” Quý Nguyên Hiện nghiêng đầu, mắt sáng lên.
“Tao chỉ muốn biết một chuyện: lời đồn nói Lập Chính Xuyên ra tay không chớp mắt... là thật sao?”