“Anh, vé diễn tấu hội giữ cho em một tấm nhé.”

Quý Nguyên Hiện vừa thu dọn xong chăn gối, đang ngồi trên ghế gọi điện cho anh trai.

“Rủ cả Tần Vũ cùng đi? Trời ạ, cho nó nghe hòa âm chẳng khác nào trâu ăn hoa hồng.”

Ký túc xá của trường S khá tốt, phòng rộng, trên là giường dưới là bàn, có nhà tắm riêng, điều hòa mở suốt. Lúc mới lên cấp ba, bị bắt buộc ở nội trú, Quý Nguyên Hiện miễn cưỡng chấp nhận, cũng chẳng làm ầm gì.

Đang định đi gội đầu thì Tần Vũ ầm ĩ: “Ý anh là em không xứng nghe à?! Anh thì thanh cao cỡ nào chứ? Đầu óc chắc bị heo gặm rồi!”

Trong điện thoại vang lên một tiếng cười trầm thấp, trong trẻo. Quý Nguyên Hiện tiện tay túm cuốn vở trên bàn ném sang, hận không thể đích thân xử lý cái giọng trêu chọc ấy.

“Tao đang nói chuyện với anh tao, mày xen vào làm gì? Cút đi!”

Tần Vũ hùng hổ ôm khăn tắm đi gội đầu, trước khi đi còn tiện tay lấy một quả nho từ chỗ Quý Nguyên Hiện.

“Đồ bụi đời.”

Quý Nguyên Hiện cười mắng.

Tiết Vân Kỳ hỏi: “Cố Tích về rồi à?”

“Ừ, hình như thế. Hôm nay nghe Tần Vũ nói cậu ấy mới trở lại.” Quý Nguyên Hiện hơi ngẩn ra, “Cậu ấy vẫn định theo anh học chỉ huy à?”

“Chắc là không đâu, thằng nhóc đó tự cao, khó nói lắm.” Tiết Vân Kỳ dặn thời gian buổi diễn, trước khi cúp máy còn nói: “Anh để lại cho em hai vé, vị trí đẹp. Nhớ kéo Cố Tích đi cùng, coi như trước khi anh ra nước ngoài, nhắc nhở cậu ta đôi chút.”

Quý Nguyên Hiện ừ một tiếng, nhưng trong lòng lại không chắc. Thực ra đã mấy tháng nay cậu và Cố Tích không liên lạc. Lúc mới tốt nghiệp, chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ mà hai người cãi nhau, rồi chẳng hiểu sao lại trở nên khó chịu như vậy.

Ký ức còn sót lại là buổi tối hôm ấy, cả hai cõng đàn cello, đứng dưới cơn mưa tháng Tám ào ạt. Nước mưa rơi dồn dập lên mặt, lên hộp đàn, xen vào nhịp tim của những thiếu niên.

Cố Tích nói không học nữa, cũng không cần cậu lo. Đến giờ, Quý Nguyên Hiện vẫn không hiểu mình đã chạm nhầm vào sợi dây nào của đối phương.

Từ đó hai người cắt liên lạc. Tình bạn thanh mai trúc mã giống như những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống đất, hòa vào dòng nước, rồi tan biến.

Thôi, ông đây cũng chẳng thèm quan tâm cậu đâu.

Quý Nguyên Hiện chống cằm chơi điện thoại, WeChat vẫn dừng ở giao diện danh thiếp của Cố Tích. Lăn qua lăn lại nửa ngày, nhiều năm như vậy, thật sự không liên lạc sao?

Cậu thấy không đáng, nhưng lại không nuốt nổi cái tự ái để chủ động nhắn trước. Cố Tích cũng chẳng chịu cúi đầu, y như một hạt đậu xanh cứng đầu cứng cổ.

Rốt cuộc có nên báo cho cậu ta không? Dù nói là anh họ mời, nhưng đây cũng coi như một cơ hội giảng hòa.

Ngón tay Quý Nguyên Hiện dừng trên nút “Gửi tin nhắn”, treo lơ lửng chưa nhấn.

Ngay khi định bấm, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào. Tin nhắn chưa kịp gửi, cậu đã đứng dậy ra ngoài.

Ngoài hành lang, một đám người tụ tập, hò hét ầm ĩ. Cậu nheo mắt nhìn kỹ — chết tiệt, đánh nhau rồi.

Người gây chuyện đều là quen mặt, từ thời cấp hai lên cấp ba đã biết nhau. Vẫn là mấy kẻ cũ, tuy cũng là con nhà giàu, nhưng không giống Quý Nguyên Hiện hay Lập Chính Xuyên bỏ tiền mua suất vào lớp thực nghiệm.

Nhóm đó tự hiểu năng lực học tập của mình, nên lên cấp ba là ngoan ngoãn vào lớp thường. Nhưng tình nghĩa ngày xưa vẫn còn, dù không học cùng lớp.

Quý Nguyên Hiện cao giọng gọi, chen vào giữa đám đông: “Vương Ngải, có chuyện gì? Mới khai giảng mà đã gây sự à?”

Vương Ngải đưa tay quệt máu mũi, đôi mắt đỏ ngầu: “Tư lệnh, hôm nay cậu đừng cản. Ai cũng đừng cản tôi! Không xử đẹp thằng đó thì đừng mơ tôi yên ổn ở đây!”

Quý Nguyên Hiện thấy buồn cười — ở đây ai gay gỗ cũng không tới lượt cậu ta. Theo hướng ngón tay của Vương Ngải nhìn qua, đối phương cũng chẳng khá khẩm gì: mặt mũi bầm dập, nhăn nhó đau đớn, gương mặt coi như bị phá tướng.

“Rốt cuộc vì chuyện gì?” Quý Nguyên Hiện hỏi, “Người quen với nhau mà gây ra cảnh khó coi thế này sao?”

Vương Ngải phun một ngụm nước bọt lẫn máu, giọng tức tối:
“Nó cắm sừng tôi!”

“Khoan đã… khoan đã!”

Quý Nguyên Hiện suýt nghẹn, lượng thông tin này lớn quá mức.

“Nó cắm sừng cậu… Thế rốt cuộc hai người là gì của nhau?”

Đám người xung quanh bật cười ầm ĩ. Vương Ngải đỏ mặt, biết mình lỡ lời, vội chữa:
“Nó quyến rũ bạn gái tôi!”

“Không có! Ai mà biết cô ấy có bạn trai, bản thân cô ấy còn chẳng nói!”

Nam sinh bị chỉ trích lập tức gân cổ cãi, muốn chứng minh mình vô tội.

Quý Nguyên Hiện bật cười thật sự — chuyện vớ vẩn thế này mà cũng đáng để hẹn đánh nhau sao? Tuổi trẻ máu nóng, hormone bốc cao, đám “nhị đại” chơi bời ấy đánh nhau, gây sự thì giỏi, chứ thời gian đâu mà bàn chuyện yêu đương thật lòng.

Ai cũng không ngốc — nam hay nữ, miễn là xinh đẹp, hào phóng, vui vẻ đồng ý là được. Đó mới là luật ngầm của bọn họ.

Tình cảm? Ai mà rảnh.

Không hợp khẩu vị, không hợp không khí.

Quý Nguyên Hiện cũng chẳng buồn nhìn Vương Ngải mất mặt, nhưng nể tình còn cùng một vòng xã giao, cậu giơ tay định giải tán đám đông.

Chưa kịp làm gì, từ ngoài vang lên một giọng ngang ngược:
“Chuyện gì đấy, chó ngoan thì tránh ra.”

Quý Nguyên Hiện lập tức thấy da đầu tê rần — âm hồn bất tán! Đám người tự động tách sang hai bên, để lộ Lập Chính Xuyên nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Nam sinh bị đánh thấy “cây gậy cứu mạng” lập tức lao tới:
“Lập quân trưởng, Lập ca! Là bọn họ gây chuyện trước!”

Lập Chính Xuyên vốn không định để ý, nhưng khi đảo mắt thấy Quý Nguyên Hiện đứng giữa đám đông, hắn lại nhướn mày bước vào.

“Có thể sống cho ra hồn một chút không? Mới khai giảng một tháng mà đã đánh nhau.”

Nghe thì như đang mắng cả đám, nhưng câu này lại nhắm thẳng vào Vương Ngải và đồng bọn.

Quý Nguyên Hiện vốn định làm người hòa giải, một sự nhịn chín sự lành, nhưng Lập Chính Xuyên vừa xuất hiện, cậu lại muốn xem kết quả cho ra trò.

“Anh em của cậu không biết điều, đào góc tường người khác.”

“Thì đào thôi,” Lập Chính Xuyên đáp thản nhiên, “Một cây làm sao nên non.”

“Cậu coi tôi là ai hả?!”

Vương Ngải đúng kiểu nóng nảy, suy nghĩ đơn giản.

Lập Chính Xuyên bật cười, nụ cười vừa mang ý mỉa mai vừa khiêu khích.
“Cậu là ai?”

“Cậu là người yêu của tôi à.”

Câu nói như châm thêm lửa, Vương Ngải kéo tay áo định lao vào. Quý Nguyên Hiện cũng bực — cái tên này đúng là chẳng bao giờ chịu nói tiếng người. Vương Ngải đã là “người yêu” của hắn, vậy đám đứng bên cạnh Vương Ngải tính là gì?

Không đánh một trận, e là không thể giải tỏa!

Tần Vũ lúc này đang gội đầu trong phòng, nghe tin liền lao ra, nhưng ngoài kia đã loạn thành một mớ.

“Ai cha, Tư lệnh! Đánh nhau mà không gọi huynh đệ sao?!”

Cậu ta vui như được đi xem hội, giống con chó con lao thẳng vào đám đông. Khi quản lý ký túc chạy tới, Quý Nguyên Hiện đã bị Lập Chính Xuyên đè xuống đất, cả hai quấn lấy nhau, khí thế ngùn ngụt.

Quyền cước qua lại, mỗi người một ý chí — phải đánh cho đối phương không đứng dậy được mới thôi.

Kết quả, sau khi mọi chuyện kết thúc, trong văn phòng giám thị, cả hàng dài học sinh đứng nghiêm. Lập Chính Xuyên và Quý Nguyên Hiện bị quy vào tội đầu têu, còn đám của Vương Ngải thì bị coi là hùa theo.

Giáo viên vừa nhìn Tần Vũ — cả đầu vẫn đầy bọt gội, liền nhức mắt:
“Em, về ký túc gội đầu cho sạch! Học thì không ra gì, nhưng đánh nhau lại chạy nhanh thật!”

Tần Vũ chớp mắt với Quý Nguyên Hiện, khóe miệng giật giật rồi nhanh chóng chuồn thẳng.

Ở đây toàn là mấy kẻ tái phạm, kiểu “lợn chết không sợ nước sôi”. Đám nam sinh, lớn bé gì cũng hất cằm đầy thách thức. Từng người bị quản sinh mắng một trận, cuối cùng chỉ còn lại Quý Nguyên Hiện và Lập Chính Xuyên. Những người không liên quan thì nhanh chân lách ra ngoài, “bang” một tiếng, cửa đóng lại.

Quý Nguyên Hiện theo bản năng muốn đi ra, nhưng chỉ cần nhúc nhích ngón chân là biết quản sinh đang định làm gì. Bao nhiêu năm nay, cậu đã hiểu rõ đạo lý “bắt giặc thì bắt vua trước”. Muốn trị cho yên đám nhóc không chịu ngồi yên kia thì phải “mượn sức” mấy tên đầu đàn.

Lập Chính Xuyên đương nhiên cũng hiểu.

Hai người vốn chẳng ưa gì nhau, chuyện hôm nay hoàn toàn là thù riêng, chứ bảo họ đi trị người khác thì chưa chắc có kết quả.

Quản sinh liếc Quý Nguyên Hiện một cái, rồi lại nhìn Lập Chính Xuyên. Ánh mắt người sau thì ngạo nghễ, dữ dằn, còn người trước trông dễ nói chuyện hơn. Vậy là cô chọn “quả hồng mềm” để bóp.

Quản sinh cất giọng:
“Này, em là Quý Nguyên Hiện đúng không? Cô muốn bàn với em chuyện này.”

“Cô nói đi.” – Quý Nguyên Hiện cúi đầu đáp.

“Học kỳ mới vừa bắt đầu, mỗi tầng ký túc xá cần bầu một trưởng tầng. Em thử đảm nhiệm xem?”

“Cô ơi, để em giới thiệu cho người phù hợp hơn.”– Quý Nguyên Hiện nhe răng, đôi lông mày cong đầy ý xấu. “Người ngay bên cạnh em đây, tiếng tăm còn vang hơn em nhiều. Chỉ cần cậu ta chịu yên phận, đảm bảo cả tầng sẽ tĩnh như chùa.”

Quản sinh không ngờ thằng nhóc này cứng đầu như thế. Chưa kịp nói gì thì Lập Chính Xuyên đã bật cười khẽ. Hắn cố nén khóe môi đang nhếch lên, để trông bớt khiêu khích:
“Cô muốn em làm trưởng tầng? Ngày mai em sẽ dẫn người bao vây phòng bọn họ.”

“Cái gì?! Nói lại lần nữa xem!”

Quý Nguyên Hiện bùng nổ, thuận tay túm cổ áo Lập Chính Xuyên.

“Đủ rồi!” – Quản sinh ôm thái dương nhức nhối, cuối cùng chịu hết nổi. “Cả hai quay về ngủ ngay! Ngày mai tôi sẽ báo lại với giáo viên của các cậu!”

Cô mở ngăn kéo, lôi ra một tập giấy A4.
“Ghi tên, lớp vào đây. Viết cho rõ ràng!”

Quản sinh vừa bực vừa mệt. Làm trưởng tầng cái gì chứ, toàn một lũ nghịch như quỷ. Không biết ở nhà được dạy kiểu gì nữa.

Quý Nguyên Hiện viết qua loa rồi huýt sáo bỏ đi. Lập Chính Xuyên cũng bước theo sau. Lúc này đã gần giờ tắt đèn, hành lang vắng bóng người.

Tiếng huýt sáo của Quý Nguyên Hiện vang rõ, vọng khắp hành lang, nghe như có chút nhịp điệu.

Lập Chính Xuyên thoáng ngạc nhiên. Hôm nay cậu lại đổi sang Brahms – Hungarian Dance No.5. Nhịp dồn dập, mạnh mẽ, như thể phô bày tâm trạng tốt.

… Thằng nhóc này cũng biết khoe khoang đấy.

Buổi sáng còn huýt Mozart, hắn đã nghĩ cậu có chút “tâm hồn thiếu nữ”. Giờ lại đổi sang Brahms mạnh mẽ, khiến ấn tượng của hắn về cậu trở nên khó nắm bắt.

Quý Nguyên Hiện rẽ một cái, đến cửa phòng mình. Quay lại thấy Lập Chính Xuyên vẫn bám theo, cậu bực mình:
“Này, chúng ta không oán không thù. Cậu có thể tránh xa tôi ra được không? Bộ theo dõi tôi à?”

Lập Chính Xuyên chỉ vào phòng bên cạnh:
“716.”

… Ồ. Hóa ra là hàng xóm.

Quý Nguyên Hiện “tch” một tiếng, cảm thấy mình hơi tự luyến quá. Không nói thêm, cậu cúi đầu định vào phòng.

Bất ngờ, một bàn tay ấm áp, rắn chắc đặt lên sau gáy cậu, bóp nhẹ. Một luồng cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng, khiến cậu giật mình.
“Cậu…”

Lập Chính Xuyên đứng song song bên cạnh, quay đầu, cười nửa lạnh nửa mơ hồ:
“Gì mà cậu với tớ. Tôi muốn nói chuyện này cơ.”

Quý Nguyên Hiện trợn mắt.

“Bảo bối, eo cậu không tệ đâu.”

Lời nói vang lên giữa ánh đèn mờ, nửa khuôn mặt hắb chìm trong bóng tối, nửa còn lại đẹp đến nao lòng. Cà vạt lỏng lẻo treo hờ trên cổ, áo sơ mi vì trận đánh nhau mà bung vài cúc. Cả người vừa lôi thôi, vừa cuốn hút đến mức khó rời mắt.

Quý Nguyên Hiện sững người một lúc mới nhận ra mình vừa bị trêu chọc. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì Lập Chính Xuyên đã “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Rõ ràng là cố tình khiêu khích.

Cậu cảm thấy tức điên. Mới khai giảng bao lâu đâu, đã bị dính đủ thứ rắc rối rồi.

Vận xui năm nay đúng là đeo bám, chắc mai phải đi thắp hương giải hạn.

Phòng ký túc xá của Quý Nguyên Hiện có bốn người, ngoài Tần Vũ ra còn hai cậu học trò ngoan hiền, học hành chăm chỉ đúng nghĩa đen.

Tần Vũ đang nằm trên giường chơi điện thoại, Quý Nguyên Hiện rửa mặt xong mới leo lên giường. Hai giường đối diện nhau, cậu nhìn vị trí gối đầu của Tần Vũ rồi quyết đoán chọn nằm ở giường đối diện.

Tần Vũ vừa thua một ván game, đang bực bội liền càu nhàu:
“Này, mày chẳng có chút tình nghĩa gì cả. Trước giờ hai ta đều đầu đối đầu ngủ, hôm nay lại đổi kiểu à?”

“Đừng nói nghe ghê thế” – Quý Nguyên Hiện vừa nằm xuống thì đèn tắt “Nghe như tao với mày có gì mờ ám vậy.”

Tần Vũ bỏ điện thoại xuống, không thèm chấp chuyện “mờ ám” đó. Hai người vốn lớn lên cùng nhau, từng thấy đủ thứ xấu hổ của nhau, có gì đâu mà khách sáo.

Cậu ta gối đầu, nhìn chằm chằm vào chân Quý Nguyên Hiện:
“Nguyên Hiện, Cố Tích về rồi, không liên lạc với mày sao?”

“Không. Cậu ta tìm tao làm gì.” – Quý Nguyên Hiện vừa xem video Tiết Vân Kỳ chỉ huy dàn nhạc.

Tần Vũ bĩu môi:
“Hai đứa mày… Đừng làm căng như thế. Dù sao cũng là anh em, tao kẹt ở giữa khó xử lắm.”

Quý Nguyên Hiện mặt không cảm xúc, đá nhẹ một cú.

“Á!” – Tần Vũ đau điếng –“Mày đúng là chẳng phải người!”

“Mày không phải người thì nghĩ muốn làm người làm gì.” – Quý Nguyên Hiện nhàn nhạt nói. Một lúc sau, cậu giảm âm lượng tai nghe, khẽ gọi: “Vũ tử.”

“Tao chết rồi.” – Tần Vũ úp mặt vào gối nói lí nhí.

“Ờ.”

Quý Nguyên Hiện không nói thêm.

“… Sao mày không hỏi tao chết thế nào?” – Tần Vũ không cam tâm.

“…” – Trong đầu Quý Nguyên Hiện chỉ nghĩ: chắc đây là sinh vật đơn bào, gọi là loài linh trưởng thì quá nể rồi. “Mày chết thế nào?”

“Tao…” – Tần Vũ ngập ngừng, thấy câu đùa hơi vô duyên – “Thôi, tao nói thật nhé. Cố Tích chẳng phải nói sẽ đi tỉnh N học sao? Cuối cùng lại quay về, vào lớp mình đấy. Chắc mấy hôm nữa nhập học.”

Nghe xong tin tình báo, Quý Nguyên Hiện không nói gì thêm, tăng âm lượng tai nghe, giả vờ không nghe thấy. Tần Vũ thấy vậy thì xoay người chơi điện thoại tiếp.

Mãi đến khi xem xong buổi biểu diễn, Quý Nguyên Hiện mới tháo tai nghe. Cả phòng đã ngủ, tiếng thở đều đặn trong bóng tối.

Cậu nằm yên, nghe rõ nhịp tim mình. Một lúc sau, cậu cầm điện thoại nóng ran lên, cuối cùng nhắn cho Cố Tích:

Tháng sau, ngày mười, 7 giờ rưỡi tối, nhà hát lớn. Ban nhạc của Vân ca diễn. Cậu đi không?

Không chờ trả lời – có lẽ sẽ chẳng có hồi âm – cậu vội tắt máy, nhét dưới gối.

Hồi đó, Cố Tích vì sao trở mặt với cậu? Cậu đã chọc giận cậu ta chỗ nào?

Nói thật, Quý Nguyên Hiện thấy mình đối xử không tệ chút nào. Bao năm vậy mà chưa từng đánh nhau.

Hai người đâu có ghét nhau, khác hẳn…

Khác hẳn với cậu và Lập Chính Xuyên. Thằng kia mới đúng kiểu “chày cối nguyên bản”, mỗi lần nói chuyện là đấu võ mồm nảy lửa.

Nhưng sao rõ ràng mới gặp mà đã đánh nhau hăng như vậy? Nghĩ mãi, cậu quy kết là do “bát tự khắc nhau”, kiểu gì cũng không hợp.

Từ đó, suy nghĩ của cậu lại rẽ sang hướng khác: hôm nay ngoài hành lang, khi hai người vật lộn, cảnh tượng đúng kiểu sử thi…

Cậu nhớ lúc bị Lập Chính Xuyên ghì ở eo, hai bên căng sức chống đỡ… Chẳng trách hắn nói câu kia…

“Bảo bối, eo cậu không tệ.”

Giọng điệu như trêu ghẹo.

Khỉ thật. Nhiệt nóng từ tai theo cổ lan xuống, khiến eo cậu tê dại. Cảnh tượng tái hiện, ánh mắt vừa lạnh vừa sắc của Lập Chính Xuyên như ép xuống từ trên cao.

Cả người ngứa ngáy.

Quý Nguyên Hiện nghiêng người, co chân, lưng cong thành một đường cung đẹp mắt.

Cậu kéo chăn trùm kín đầu, tự nhủ: lần sau gặp lại tên trời đánh này, nhất định phải cho hắn một trận nhớ đời!

Nhưng ngược lại với dự đoán, mấy ngày tiếp theo, Quý Nguyên Hiện chẳng thấy bóng dáng Lập Chính Xuyên đâu.

Cứ như quân trưởng Lập bốc hơi khỏi nhân gian, chỉ để lại câu nói trêu chọc ấy, nhanh chóng biến mất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play