Giang Ninh sợ hãi liếc quanh một vòng, còn cẩn thận mở cửa nhìn ra ngoài, xác định bên ngoài ngay cả bóng người cũng không có, nàng mới đóng chặt cổng viện, sai ba đứa nhỏ đi làm việc khác. Sau đó, nàng dẫn Nhị Đản và Điền Phong vào nhà chính:
“Ngươi nói lời này… là có ý gì?”
Thấy Giang Ninh sắc mặt nghiêm túc, Điền Phong vừa chột dạ vừa ủy khuất: “Kỳ thật lúc đầu ta cũng không biết. Chỉ là tình cờ nghe lén được cô cô và dượng nói chuyện mới biết, bọn họ bỏ tiền mua đề huyện thí từ chỗ huyện úy, rồi bảo ta và Tiền Văn mỗi người làm một bản. Bài ta làm bị Tiền Văn chiếm làm của mình. Khi ấy ta cũng chẳng nghĩ nhiều, cho tới khi có kết quả huyện thí.
Cao tú tài ở học đường giảng lại đề, ta mới giật mình hiểu ra. Khi đó ta thật sự tức giận, còn định chất vấn Tiền Văn. Không ngờ hắn chẳng để tâm, còn nói đáp án của ta đủ để hắn dùng là ‘vinh hạnh’ của ta, lại uy hiếp nếu ta dám nói ra thì sẽ khiến ta ăn không hết gói mang về. Ta ngoài nhịn thì chẳng còn cách nào khác.
Có lẽ vì ăn ngon quen miệng, tới phủ thí bọn họ lại tìm huyện úy giúp. Lần này khác trước, đề là từ tri phủ chủ khảo, nhưng huyện úy vẫn có cách. Bọn họ lại tốn một khoản lớn, rốt cuộc cũng lấy được đề. Lần này Tiền Văn không giấu, trực tiếp bắt ta làm bài.
Ta tất nhiên không muốn, cũng chẳng muốn hắn qua được phủ thí. Nhưng nhược điểm của nương ta vẫn nằm trong tay bọn họ, ta còn có thể làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT