Dương Nhị Đản nhìn rõ người bọc trong chiếu là nữ nhân, không kìm được hỏi: “Đó là nương ngươi sao?”
“Ân.” Giọng Điền Phong nghẹn lại, nặng trĩu.
Thấy thế, Dương Nhị Đản không dám hỏi thêm. Dương Nhị Đản định giúp, nhưng lần này Điền Phong lại khách khí từ chối. Hắn tự mình đặt Hoàng thị vào trong quan tài, đậy nắp lại, rồi nhào lên ôm quan tài mà khóc. Tiếng khóc ấy như muốn trút hết mọi chua xót và phẫn hận đang dồn nén.
Chờ đến khi Điền Phong khóc mệt, Dương Nhị Đản mới nói: “Đi thôi. Đặt quan tài lên xe bò, tìm cho nương ngươi một chỗ phong thủy tốt mà chôn.”
Điền Phong ngoan ngoãn gật đầu. Hai người cùng nhau đưa quan tài lên xe bò, dọc đường về Dung Thụ thôn, cuối cùng chọn một ngọn đồi hoang không chủ. Cả hai lại tốn thêm nửa ngày lo liệu mới hạ táng xong.
Khi Điền Phong khắc mấy chữ “Từ mẫu Điền Hoàng thị” lên tấm bia gỗ, Dương Nhị Đản ngạc nhiên: “Ngươi… biết chữ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT