Mã thị tức đến gào ầm lên: “Lão nương làm sao biết người ta chết dí ở đâu! Quay về ta phải hỏi cho ra con mụ Thúy Hoa chết bầm kia! Cầm của ta hai quả trứng gà mà chẳng làm nên trò trống gì! Lần này lão nương thế nào cũng bắt nó nuốt gấp đôi vào rồi ói ra trả lại!”
An Phương Phương bực bội, mắt liếc sang bàn bên, vừa thấy giò heo đã nuốt nước miếng ừng ực: “Nương, con muốn ăn giò heo.”
“Ăn ăn ăn! Ăn đến chết chắc! Giờ là lúc nào rồi mà chỉ nhớ đến ăn!” Mã thị đang nghẹn một bụng lửa, lại mắng tiếp.
An Vĩnh Trung nhức đầu chen vào khuyên: “Nương, nếu không ăn thì mau đi đi! Mặt chưởng quầy sắp đen như đáy nồi rồi! Nương còn quậy nữa, lỡ chưởng quầy đuổi việc con thì sao?”
Tiền tiêu vặt của An Vĩnh Trung là nguồn sống của cả nhà, nghe vậy Mã thị lập tức lanh lẹ kéo An Phương Phương chuồn mất.
An Phương Phương còn tiếc hùi hụi, đi ngang bàn có đĩa thức ăn thừa liền nhanh tay chộp một miếng bỏ vào túi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT