Sau khi rời khỏi cung, Thẩm Như Nguyệt liền cho xe ngựa hướng thẳng tới Quý phủ. Thủ vệ nơi cổng vừa thoáng thấy cỗ xe ngọc khảm vàng kia liền vội tiến lên hành lễ, bởi chiếc xe này chính là của Tiểu Quận chúa mà họ đã quen thuộc từ lâu.
Tiểu Điệp khẽ đỡ chủ tử xuống xe, bước qua bậc đá tiến vào phủ. Với Thẩm Như Nguyệt, Quý phủ chẳng khác nào nhà mẹ đẻ, bởi phụ mẫu của Quý Bách Hoài chính là nghĩa phụ, nghĩa mẫu nàng.
Vừa bước vào tiền viện, lão quản gia Nam thúc đã nhanh nhẹn nghênh đón, giọng nói vui mừng như bắt được của quý:
— Ôi chao, tiểu quý nhân! Tiểu quý nhân của Quý phủ chúng ta! Đúng là phúc tinh tới cửa, kịp lúc giải cơn nguy ngặt cho phủ này!
Thấy dáng vẻ hấp tấp ấy, Thẩm Như Nguyệt khẽ đưa tay che miệng cười:
— Nam thúc, chẳng lẽ lại là Quý Bách Hoài khiến nghĩa mẫu tức giận?
— Ôi trời! Tiểu quý nhân ơi, lần này không phải công tử chọc giận phu nhân… mà là lão gia! — Nam thúc cười khổ, vẻ mặt vừa khó xử vừa bất lực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play