Sáng hôm sau, Thẩm Như Nguyệt khẽ vươn vai, tấm chăn lụa mỏng trượt xuống, thân hình mềm mại như cành liễu lay động. Bỗng nàng chợt sực nhớ điều gì, liền mở bừng mắt ngồi bật dậy, mái tóc đen tuyền xõa dài, trượt nhẹ xuống tấm lưng nõn nà. Thử cử động cánh tay, mới hay toàn thân đều vương chút mỏi ê ẩm.
Ánh dương đã nghiêng chếch qua song cửa, từng vạt nắng óng ả đậu trên nền gạch. Nàng hơi ngẩn ngơ — chẳng phải tối qua còn đang cùng A huynh dùng bữa ở vọng lâu sao? Vì cớ gì sáng nay lại nằm yên trong chăn ấm thế này?
Ngón tay khẽ chạm trán, đầu hơi nặng nề, tựa hồ quên mất một đoạn ký ức nào đó. Chỉ nhớ mơ hồ, A huynh đã gật đầu đáp ứng sẽ bỏ qua chuyện của Lâm Vương phủ.
“Quận chúa, người tỉnh rồi sao?”
Tiểu Điệp bưng chậu nước bước vào, thấy chủ tử còn ngồi thất thần, vừa vắt khô khăn mặt vừa tươi cười:
“Người say quá, nô tỳ đã dặn trù phòng nấu một bát canh giải rượu. Một lát nữa, người có muốn dùng không ạ?”
Thẩm Như Nguyệt co gối ôm trọn vào lòng, thần sắc bối rối. Trời đất! Nàng… lại say rượu? Trước nay chưa từng, sao hôm qua lại uống đến mất chừng mực?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT