Trong vọng lâu, Thẩm Như Nguyệt khoác trên người một chiếc váy lụa đỏ — cống phẩm hiếm có từ Tây Vực. Chiếc váy này, ngay lần đầu Bùi Cảnh Hiên trông thấy đã sai người đưa đến cho nàng.
Ngày ấy, người nhận lễ chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, gầy guộc, váy đỏ khoác lên còn thừa thãi gấp mấy lần thân hình. Vậy mà nay, bốn năm trôi qua, thiếu nữ đã trưởng thành, dáng hình yểu điệu mềm mại như liễu rủ trong gió, chiếc váy xưa tựa như được định sẵn để ôm trọn đường nét của nàng.
Làn váy bồng bềnh tựa áng mây chiều, tỏa sáng theo từng bước chuyển động. Tay áo dài buông thướt tha, lượn vòng theo nhịp điệu, tựa hồ một cánh bướm đỏ rung rinh giữa ánh trăng.
Từ nhỏ nàng đã học vũ đạo cùng bậc danh vũ nổi tiếng Nguyên quốc, Bùi Cảnh Hiên chẳng phải lần đầu thấy nàng múa. Nhưng đêm nay, giữa ánh trăng vằng vặc, bóng dáng ấy lại đẹp đến nao lòng, khiến nhịp tim hắn vô thức dồn dập. Hắn không biết từ khi nào, mình đã chẳng còn giữ được lý trí trước bé con này; những rung động trong lòng, ngày một khó khống chế.
Tiếng đàn khẽ dứt, nàng xoay người, mỉm cười kết thúc vũ khúc. Nụ cười ấy, như in sâu vào đáy mắt hắn, chẳng thể rời.
Nữ nhạc công ôm tỳ bà lui xuống, trong sân chỉ còn hai người. Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, khẽ gọi:
— A huynh…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT