Máy quẹt phát ra tiếng “tít——” kéo dài, màn hình hiện: "0 tệ."

Dì phát cơm nói: “Hết tiền rồi, qua bên kia nạp thêm đi.”

Số tiền nạp tối thiểu là một trăm.

Hứa Dã đặt khay cơm xuống: “Không lấy nữa.”

“Cơm múc xong rồi sao mà không lấy?”

Trì Lương chen lên: “Để em, em còn tiền.”

Tít——13 tệ.

Trì Lương giơ thẻ cơm nhìn Tạ Trác đang thu lại thẻ, nhướng mày:
“Chậc, Tạ Trác cậu ngày càng nghĩa khí rồi đấy. Hay tiện tay mua luôn phần của tớ nhé?”

Tạ Trác không thèm để ý, đưa khay cơm đã múc xong cho Hứa Dã: “Đừng đứng đây chắn đường, lấy rồi đi mau.”

Thấy Hứa Dã không nhận, Tạ Trác tóm lấy tay cậu, nhét khay cơm vào: “Còn muốn tôi đút cho ăn chắc?”

Hứa Dã nhìn khay cơm trong tay: “Sao lại…”

Tạ Trác cắt ngang, bực bội: “Cho heo ăn!”

Rồi nhét luôn cả thẻ cơm cho cậu: “Cái này tôi không dùng, tạm cất giúp đi.”

“……”

Hứa Dã ngơ ngác nhìn chiếc thẻ trong tay, ngẩng đầu lên thì Tạ Trác đã quay lưng bỏ đi.
Cậu mới dùng 300 tệ tệ mà tự nhiên rước về một “bà mẹ”, giờ thêm cái thẻ cơm nữa, chẳng phải đến cả “cha mẹ” đều đủ bộ rồi sao?

Tạ Trác không phải ghét cậu sao?

Mà hành động này… có hơi giống “bao dưỡng” ấy nhỉ?

Sở Tân Bằng đẩy gọng kính đen trên sống mũi, nhìn bóng Tạ Trác rời đi:“Anh ấy đến chỉ để mua cơm cho Dã ca á?”

Trì Lương đáp: “Cậu biết gì chứ, đây gọi là tình thanh mai trúc mã!”

Ngay cả Hứa Dã cũng không tin giữa mình và Tạ Trác có thứ tình cảm thanh mai trúc mã đó.

Trong đầu cậu vẫn văng vẳng hình ảnh bị đánh chết chỉ vì bám dính lấy Tạ Trác… Chắc đau lắm ha.

“Có gì ghê gớm đâu, chẳng qua là hỗ trợ xóa đói giảm nghèo thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Hứa Nặc đảo mắt, động tác rõ ràng đến mức đứng giữa đám đông cũng bị nhìn ra ngay.

Hôm qua Hứa Dã còn không biết người có gương mặt giống Đường Trì này là ai, hôm nay thì đoán ra rồi.

Trì Lương nghe không nổi nữa, cãi lại: “Giỏi thì cũng nhờ học bá Tạ giúp cho cậu một suất xóa đói giảm nghèo xem? Đừng kiểu ăn không được thì chê nho chua, cẩn thận sún răng!”

Hứa Dã chỉ muốn yên ổn thoát khỏi kết cục pháo hôi, không muốn dính dáng tới bất kỳ ai.

Cậu đặt tay lên vai Trì Lương, nhẹ giọng: “Đi thôi, ăn cơm.”

Hứa Nặc thấy Hứa Dã không đáp lời, cố tình hét to: “Chỉ một bữa cơm mười ba tệ mà vui như vậy, thật mất mặt.”

Trì Lương quay lại định cãi, bị Hứa Dã kéo lại: “Kệ cô ta nói gì, mất mặt là cô ta.”

Hùng Trí đẩy gọng kính nhìn Hứa Dã: “Dã ca, trước đây anh đâu có nhịn cô ta thế này.”

Hứa Dã đáp tỉnh bơ:“Giờ cũng đâu có nhịn.”

Sở Tân Bằng bưng khay cơm đi phía sau, nghe xung quanh bàn tán về chuyện Hứa Nặc gây sự, liền bước nhanh lên cạnh Hứa Dã, giơ ngón cái khen:“Dã ca càng ngày càng cao tay.”

Hứa Dã khiêm tốn:“Cũng tàm tạm.”

 


 

Điện thoại Hứa Dã vẫn đang sạc ở chỗ Lý Nhất Minh. Chiều cậu đến lấy thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ, đều từ một người cậu lưu tên là “Đồ phiền phức”.

Lý Nhất Minh nói: “Cái ‘phiền phức’ của cậu gọi cả chiều rồi đó, tên nghe cũng đặc biệt ghê.”

Hứa Dã vừa định gọi lại thì điện thoại reo.

“Anh ơi!”

Giọng non nớt trong trẻo vang lên, nghe ra là tâm trạng rất vui vẻ.

“Anh đoán xem em là ai?”

“Đồ phiền phức.”

Đầu bên kia vang lên tiếng cười khúc khích:“Không phải đâu, em là Tiểu Nguyên!”

“Ừ.”
Hứa Dã nghe ra rồi, tiếng cười vô tư như vậy đúng là khó mà quên.

“Có chuyện gì không?”

“Anh tan học chưa?”

“Chưa.”

“Vậy anh ra ngoài chút được không? Em đang ở căn phòng nhỏ trước cổng trường, chú bảo vệ không cho em vào.”

“Em đang ở phòng bảo vệ?”

Hứa Dã chân khập khiễng, vội vàng đi ra ngoài.

Lý Nhất Minh nhìn cậu: “Từ từ thôi, què rồi còn muốn bay à?”

 


 

Trước cửa phòng bảo vệ, Hứa Nguyên đang ôm cái cặp sách căng phồng, mặc áo thun xanh, quần short kaki, đầu đầy tóc xoăn, gió thổi phất phơ.

Thấy Hứa Dã, Hứa Nguyên nhảy dựng lên: “Anh ơi, em ở đây!”

Hứa Dã đi tới xoa đầu em trai:“Tới khi nào vậy?”

Bảo vệ thấy người tới là Hứa Dã thì hơi ngạc nhiên: “Nó là em trai cháu à?”

Biết sớm là em của Hứa Dã thì đã vào gọi giúp rồi, người khác chú không chắc nhận ra, chứ Hứa Dã — cả trường đều biết.

Hứa Nguyên hí hửng khoe với bảo vệ: “Cháu với anh cháu giống nhau không?”

Bảo vệ cười cười, thật ra là... không giống mấy.

Thằng bé thì đáng yêu, còn ông anh thì trông như lưu manh, mặt mũi còn đang bầm tím… giống ở đâu?

Hứa Dã kéo em trai qua chỗ khác:“Em đến một mình à?”

Hứa Nguyên ôm chân anh gật đầu: “Vâng, tới lâu lắm rồi. Chú bảo vệ còn mua kem cho em nữa đó.”

Hứa Dã xem lại cuộc gọi nhỡ đầu tiên, lúc đó mới hơn một giờ rưỡi, đúng là mấy tiếng rồi.

Hứa Nguyên đặt cặp xuống đất, chun mông lục lọi: “Anh đoán xem em mang gì cho anh nè?”

Cậu bé lôi ra một con heo đất to đùng, giơ lên lắc lắc cạnh đầu: “Trong này là tiền mừng tuổi của em đó, em chưa tiêu đồng nào hết.”

Rồi nhét con heo vào tay Hứa Dã: “Cho anh.”

Hứa Dã không nhận: “Em giữ lấy đi, anh có tiền.”

Hứa Nguyên bĩu môi: “Anh không có, anh chỉ có 300 tệ của anh Tạ Trác cho thôi mà. Anh còn nói muốn trả lại, vậy lấy cái này trả đi.”

Hứa Nguyên đập ngực bồm bộp: “Ba không cần anh thì có em! Em nuôi anh!”

Cảm động thật sự.

Bị cha ruột đuổi ra khỏi nhà, lại được cậu em trai cùng cha khác mẹ mới năm tuổi dang tay “cứu trợ”.

Hứa Dã xoa đầu tóc xoăn của em:“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.”

Hứa Nguyên ngửa đầu nhìn anh, gãi gãi tóc: “Anh ơi, tóc xoăn của anh đâu rồi, không giống em nữa nha.”

Hứa Dã đáp: “Duỗi tạm thôi, gội đầu xong là lại giống.”

Hứa Nguyên gật đầu yên tâm, rồi tiếp tục lục túi: “Đây đều là thuốc em lén mang từ nhà đi, không tốn tiền đâu.”

Hứa Dã nhìn cậu bé lấy ra mớ thuốc đủ loại: thuốc cảm, thuốc cao huyết áp, thuốc kháng viêm, hạ hỏa, tiêu chảy, thậm chí còn có cả… thuốc tránh thai?!

Hứa Dã lập tức nhét lại hộp cuối vào cặp: “Cái này mang về.”

Hứa Nguyên không chịu, lại lôi ra nhét vào tay anh: “Không được, anh phải uống! Không được giấu bệnh sợ chữa!”

Uống?!

Thôi cho cậu xin!

Sợ người khác nhìn thấy, Hứa Dã đành nhét hết thuốc vào ba lô mình.

“Em còn biết ‘giấu bệnh sợ chữa’ là gì cơ à?”

“Biết chứ.”

Hứa Nguyên ôm con heo đất định nhét vào cặp anh:“Học từ anh Tạ Trác đó, anh ấy bảo anh là kiểu giấu bệnh sợ chữa.”

Tạ Trác bị lây Lý Nhất Minh từ bao giờ vậy. Lắm lời thì thôi đi, giờ còn thích lo chuyện bao đồng?

Mà nói mới nhớ, cậu có giấu bệnh bao giờ đâu, thân thiết với Lý Nhất Minh tới mức đó mà.

Chiếc ba lô xẹp lép bị con “heo” nhét vào lập tức phồng lên.

Hứa Dã nói: “Coi như anh mượn tạm nhé, sau này sẽ trả.”

Hứa Nguyên giơ hai ngón tay bé tẹo:“Gấp đôi.”

Hứa Dã bóp tay em trai: “Còn dữ hơn cả cho vay nặng lãi đấy.”

Hứa Nguyên cười hì hì, đeo chiếc ba lô nhẹ bẫng lên lưng, hỏi: “Anh ơi, sau này anh còn về nhà không?”

“Không đâu.”

Vốn dĩ cái nơi đó đối với cậu chẳng còn ý nghĩa gì.

Hứa Nguyên nhìn anh, mím môi:“Vậy sau này em còn đến tìm anh được không?”

“Được, nhưng phải báo trước, không được tự tiện chạy đến như hôm nay nữa.”

Hứa Nguyên gật đầu cái rụp: “Vậy cuối tuần này anh đưa em đi chơi nhé!”

“Cuối tuần này không được, anh phải đi làm, còn nợ em hai con heo, phải kiếm tiền trả.”

Hứa Nguyên nắm tay anh cười hì hì:“Vậy em không cần anh trả nữa.”

“Không trả thì anh vẫn phải đi làm, lỡ tiêu hết tiền mà chưa tới Tết, em không có tiền mừng tuổi thì nuôi anh kiểu gì?”

Hứa Nguyên nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý.

Em liếc nhìn anh, rồi cau mày lo lắng:“Nhưng anh có tìm được việc không?”

“Sao lại không?”

Hứa Nguyên lẩm bẩm: “Nếu đi làm mà anh đánh nhau thì sao? Lúc đó không kiếm được tiền mà còn phải bồi thường.”

Cậu nhủ thầm: em trai hiểu mình quá ha.

Hứa Dã xoa đầu em trai: “Anh sẽ cố kiềm chế.”

Vừa rồi còn cau có, giờ đã tươi cười: “Vậy được ạ! Anh muốn làm chỗ nào? Tiệm kem, tiệm bánh hay cửa hàng hamburger?”

Hứa Dã chưa từng nghĩ đến mấy chỗ đó.“Toàn là mấy chỗ em thích ăn nhỉ?”

Hứa Nguyên cười cười gãi đầu:

“Anh làm mấy chỗ đó được không?”

Hứa Dã gật đầu: “Để anh thử xem.”

Hứa Dã đưa Hứa Nguyên đến đoạn đường mà trước đó Tạ Trác từng chở cậu về, lúc xuống xe, Hứa Nguyên lưu luyến:
“Anh ơi, chờ anh tìm được việc em sẽ rủ bạn em đến ủng hộ.”

Hứa Dã xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của em, bảo sao Tạ Trác cứ thích xoa.
“Đừng tới, đông hay ít cũng vậy, mà đông quá thì anh mệt.”

Hứa Nguyên ngơ ngác, ngẩng đầu “ồ” một tiếng:

“Vậy em đi một mình.”

“Ừ.”

Hứa Nguyên tí ta tí tởn chạy đi.

Hứa Dã sờ túi, còn tầm hơn hai trăm tệ, liền nhắn tin cho Trì Lương:
【Biết chỗ nào bán giá đỡ điện thoại không?】

Trì Lương:
【Chợ đêm phố đi bộ.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play