Cuối tháng Chín, tiếng ve không còn râm ran vang vọng như đầu hạ nữa, lác đác vài tiếng uể oải rơi vào không gian oi ả.
Bất chợt, một tiếng "bốp" vang lên giòn giã, xen vào sự lặng lẽ, một con ve mùa thu rớt từ trên cây xuống, run rẩy vỗ cặp cánh mỏng như tấm lụa đen, rồi lặng lẽ bay đi.
Trong nhà, tiếng quát khàn khàn như sấm nổ vang:
“Nuôi mày lớn từng này, cho ăn cho uống đầy đủ, tao thà nuôi chó còn hơn!”
Hứa Dã ngồi bệt dưới đất, đầu óc mơ hồ, tai trái ù đi, phần lưng sát với cạnh bàn trà vừa động đậy đã đau nhói.
Tai ù khiến cậu nghe chẳng rõ gì, chỉ lờ mờ nghe được chữ cuối: “chó?”
Một xấp bài thi ném thẳng xuống đầu, Hứa Tây Phong giận dữ chỉ tay mắng:
“Xem mày thi kiểu gì đây? Người mà làm ra được cái kết quả thế này à? Suốt ngày chỉ biết gây chuyện! Bao giờ mày mới giống được người ta?”
Góc giấy cứa qua mặt đau rát, Hứa Dã cúi người nhặt bài, phát hiện bên cánh tay phải của mình có thêm một vết sẹo dài cỡ bảy tám phân, đã liền da nhưng đỏ hồng lồi lên rất khó coi.
Cúi nhìn đống bài dưới đất, hàng loạt dấu gạch chéo đỏ chót đập vào mắt, tờ điểm cao nhất cũng chỉ được có mười hai điểm, bên cạnh còn nguệch ngoạc chữ “Hứa Dã” như gà bới.
Cậu nhìn kỹ. Không sai, đúng là tên mình.
“Còn mặt mũi mà nhìn à!”
Hứa Tây Phong giơ chân định đá tiếp, bị Chu Mai ngăn lại.
Chu Mai kéo tay ông ta, liếc mắt nhìn Hứa Dã ngồi dưới đất, giọng đều đều: “Thôi đủ rồi, anh định đánh chết nó thật à? Tính nó từ nhỏ anh còn lạ gì, nổi nóng thì có ích gì đâu.”
Hứa Nặc ngồi trên ghế salon chơi điện thoại, chẳng buồn ngẩng đầu: “Đúng đó, có mắng cũng vô dụng, nó mà biết sửa thì đã sửa từ lâu rồi.”
Hứa Dã quay đầu nhìn người vừa nói.
...Đường Trì?
Cô gái từng theo đuổi cậu hai năm, thề sống thề chết phải "bẻ thẳng" cậu, không phải hôm qua đã nói chịu buông tay buông tay rồi sao? Sao hôm nay lại thấy nữa?
Hứa Nặc liếc xéo cậu: “Nhìn gì? Tôi nói sai à?”
Lời vừa đến miệng, Hứa Dã lại nuốt xuống.
Không đúng, cô ta không phải Đường Trì.
Đường Trì từng nói cô ấy thấy có người trợn mắt đến mức tròng mắt lộn ra ngoài, vì sợ nên cô ấy đã bỏ tật đó. Mà cái kiểu trợn mắt này… không thể là cô ấy.
Sau lưng Hứa Dã là một cậu bé chừng năm sáu tuổi, tóc xoăn, ôm chặt một cái cặp sách to đen, mím môi, ra sức trừng Hứa Nặc.
Thấy Hứa Dã cúi người nhặt bài rồi đứng dậy, cậu bé vội chạy lại, ngẩng đầu hỏi:
“Anh định đi đâu đấy?”
Hứa Tây Phong gằn giọng:“Cút! Đã đi thì đừng quay lại nữa!”
Giữa trưa, nắng gắt đổ thẳng từ đỉnh đầu.
Hứa Dã vừa bước ra khỏi cửa, mồ hôi đã túa ra như tắm.
Cậu lê cái chân run rẩy, vừa đau vừa tê, kéo quần lên nhìn thử thì thấy cả bắp chân bị băng kín, lớp gạc ở giữa đã rỉ máu loang lổ.
Từ trong nhà, Hứa Nguyên chạy ra, thấy Hứa Dã còn đứng ở cổng thì hối hả lao tới, ôm chặt lấy cậu: “Anh ơi, cặp của anh này!”
Hứa Dã bị kéo lảo đảo mấy bước mới đứng vững, cậu kéo quần xuống, cúi đầu nhìn nhóc con đang ôm chân mình.
Hứa Nguyên chớp mắt nhìn lên, giọng ngây thơ: “Em để điện thoại và ví của anh vào cặp rồi đó. Anh sắp chuyển vào ở ký túc xá phải không?”
Ở ký túc xá?
Cậu vừa tốt nghiệp, hôm qua còn dọn khỏi phòng ký túc, ở cái nỗi gì?
Chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào, Hứa Dã đành ậm ừ lấy lệ, tiện tay gỡ cánh tay nhỏ của nhóc con khỏi chân mình, đau đến mức gần muốn xỉu.
Hứa Nguyên nheo mắt vì chói nắng, hỏi nghiêm túc:
“Anh có lời trăn trối nào để lại cho em không?”
“...”
Hứa Dã nhìn nhóc con, “…Không.”
Hứa Nguyên bĩu môi thất vọng, mặt nhăn nhó:“Vậy anh nhất định phải sống tốt đó.”
Hứa Dã: “…Tôi sẽ cố.”
Hai người, một cao một thấp, cùng chìm trong yên lặng.
Hứa Dã cảm thấy nếu mình không nói gì, nhóc này có khi sắp gào lên như tiễn người xuống mồ đến nơi.
“Em tên gì?” Hứa Dã hỏi, cắt ngang bầu không khí ảm đạm.
Hứa Nguyên chớp mắt, dừng lại một chút rồi ngẩng đầu hỏi:“Anh bị ba đánh cho ngốc luôn rồi à?”
“Không ngốc, chỉ hỏi vậy thôi.”
“Em là Hứa Nguyên, cục cưng của anh.” Cậu nhóc vừa nói vừa nghi ngờ nhìn cậu, “Anh còn nhớ anh tên gì không?”
Nhớ thì có nhớ… chỉ là bỗng dưng hơi không chắc lắm.
Hứa Dã nhìn thằng bé trước mặt, hơi do dự:“…Hứa Dã.”
Hứa Nguyên gật đầu cái rụp, hô vang:“Đúng! Anh là Hứa Dã, anh trai em giỏi nhất quả đất!”
Giỏi nhất mà bị đánh đến suýt què?
Hứa Nguyên vẫn rất tỉnh táo, Hứa Dã còn chưa kịp hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng gọi mừng rỡ của nhóc:“Trác ca ơi!”
Đầu Hứa Dã lập tức ong một tiếng.
Nếu chỉ riêng thằng nhóc này chưa đủ khiến cậu tin mình xuyên đến thế giới khác, thì cái tên này—“Tạ Trác” đó chẳng phải nam chính trong cuốn tiểu thuyết học đường ấy.
Người từng lớn lên cùng Hứa Dã, cuối cùng lại khiến cậu chết thảm nơi đầu đường cuối ngõ.
Mồ hôi túa xuống từ trán Hứa Dã, lăn dọc theo má xuống cằm, nhỏ xuống áo thun đen.
Tim đập loạn xạ, cậu cố nhịn không nhìn, nhưng vẫn theo phản xạ nghiêng đầu.
Cầu trời đừng là thật.
Nhưng rồi, cậu thấy một thiếu niên rực rỡ dưới nắng, áo phông trắng, quần jean, đạp chiếc xe đạp đỏ dừng lại trước mặt.
Bánh xe kêu "xoạt" một tiếng ma sát với mặt đất, chân dài chống xuống, cánh tay rám nắng đặt trên ghi-đông xe, mái tóc ngắn khẽ tung bay—đẹp đến ngây người.
Tạ Trác nhìn Hứa Dã hai giây rồi quay sang Hứa Nguyên:“Nắng thế này, đứng đây làm gì?”
Hứa Nguyên tươi như hoa, chỉ tay nói to:“Anh ấy bị ba em đuổi ra khỏi nhà, em ra tiễn!”
Hứa Dã: “…”
Tạ Trác vừa bế Hứa Nguyên lên xe vừa liếc qua chiếc ba lô trong tay Hứa Dã: “Bỏ nhà đi mà tay không vậy?”
Hứa Nguyên lập tức đính chính:“Không phải bỏ nhà! Là bị đuổi! Ba lô là em mang ra cho anh ấy đấy!”
Tạ Trác gõ nhẹ vào đầu Hứa Nguyên:“Thế em thấy trong ba lô có gì không?”
“Có chứ! Ví và điện thoại!” Hứa Nguyên vỗ ngực đầy tự hào, “Em bỏ vào mà!”
Hứa Dã đầu thì choáng, chân thì đau, hoàn toàn không muốn nghe thằng nhóc này tiếp tục “bóc phốt”, càng không muốn dây dưa gì với Tạ Trác.
“Thôi tôi đi trước.”
Thấy Hứa Dã quay lưng rẽ vào hẻm cụt, Tạ Trác hỏi Hứa Nguyên:
“Anh em bị sao đấy?”
Hứa Nguyên vịn ghi-đông xe, quay lại thì thầm: “Hình như ba đánh vào đầu hơi mạnh, nãy còn hỏi em tên gì cơ.”
Giọng thằng bé không nhỏ chút nào, nghe còn có vẻ hớn hở nữa.
Hứa Dã quay lại, cảm thấy dù có tránh Tạ Trác, cũng cần dặn tên “cẩu tử” này một câu:
“Sau này đừng kể chuyện của anh cho người khác.”
Hứa Nguyên nghiêm túc gật đầu:“Được!” — nhưng lại kéo dài giọng như đang diễn.
Tạ Trác gọi giật lại:“Cậu đi đâu?”
Hứa Nguyên lại nhanh miệng đáp thay: “Anh ấy chuyển vào ký túc!”
Tạ Trác bị câu trả lời phản chủ này chọc cười, liếc mắt nhìn Hứa Dã đang đi vào hẻm cụt, tiện tay vò tóc Hứa Nguyên: “Trường học ở hướng này.”
Hứa Dã khựng lại, do dự vài giây rồi quay đầu đi ngược lại.
Khi đi ngang qua, Hứa Nguyên níu áo cậu: “Anh định đi bộ đến trường à?”
“Không được chắc?” Hứa Dã khó chịu, không muốn nói nhiều.
Tạ Trác liếc chân cậu: “Thật kiên cường đấy, què vậy mà còn muốn đi bộ.”
“Tôi gọi xe.” Hứa Dã đáp.
Hứa Nguyên vẫn không buông tha: “Anh có tiền không?”
Là con của Hứa Tây Phong, cậu nghĩ ít nhiều cũng có vài đồng, liền mở ba lô kiểm tra.
Điện thoại tắt nguồn, màn hình còn nứt toác, ví thì...
Hứa Nguyên đứng bên chớp mắt vô tội: “Em xem rồi, không có tiền.”
Không chỉ không tiền, đến cả thẻ ngân hàng cũng không có, chỉ có thẻ cơm trường học với chứng minh thư.
Hứa Dã cạn lời:“Vậy đưa ví cho anh làm gì?”
“Thì em tưởng anh cần dùng…”
Dùng để lót điểm thi mười hai điểm à?
Hứa Dã quăng ví lại vào ba lô, hỏi thằng nhóc:“Em có tiền không?”
Tạ Trác bật cười:“Cậu giờ đến cả em ruột cũng không tha?”
Hứa Nguyên trên người chẳng có túi nào, cố gắng sờ soạng nhưng vẫn không tìm thấy gì, cuối cùng nhảy xuống xe: “Để em vào xin ba!”
Hứa Dã giơ tay định kéo lại, nhưng đầu gối vô tình va trúng bánh xe của Tạ Trác, đau đến nhe răng trợn mắt: “Hứa Nguyên, quay lại! Anh không cần!”
Hứa Nguyên quay đầu, mặt nhăn lại: “Thế anh tính sao? Nhịn đói hả?”
“Không sao.”
Cậu vừa dựa gối, vừa run vì đau, thì bên cạnh đột nhiên có bàn tay chìa ra ba tờ tiền đỏ.
Dưới ánh nắng, Tạ Trác như phiên bản “tiểu khí thần tài”, mặt đầy khinh bỉ: “Chiêu lừa tiền của cậu cũng cao tay phết. Cầm đi, đừng để đến lúc què luôn rồi lại trách tôi.”
Hứa Nguyên nhón chân liếc tiền, bĩu môi: “Có 200 tệ thôi à? Keo kiệt thế.”
Tạ Trác nhướng mày, rút thêm một tờ nữa: “300 tệ đủ rồi chứ?”
Hứa Dã cần tiền. Nếu không muốn chết vì đói trước khi làm pháo hôi, thì 300 tệ này là cứu mạng.
Cậu nhận tiền: “Tôi sẽ trả lại.”
“Không cần. Coi như 300 tệ mua sự yên tĩnh.”
Tạ Trác quay đầu xe, nhướng mắt: “Lên xe, chở cậu đi bắt taxi. Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn bị cậu đeo bám thôi.”
Nói xong còn chỉ chỉ vào chân cậu.
Chân đúng là đau thật, tai vẫn còn ù, Hứa Dã chưa từng thảm hại đến thế.
Cậu leo lên yên sau xe, quay lại dặn Hứa Nguyên: “Về nhà đi.”
Hứa Nguyên cười tít mắt vẫy tay: “Anh ơi tạm biệt! Trác ca ơi tạm biệt!”
Trong nhà, Chu Mai không thấy con đâu liền sai Hứa Nặc ra tìm.
Hứa Nặc vừa ra tới cổng thì thấy Hứa Nguyên đang vẫy tay, liền giơ chân đá một cái vào mông: “Đồ phản bội! Em vẫy tay với ai thế hả?”
Hứa Nguyên ôm mông quay đầu, gào lên như gà trống bị vặt lông: “Hứa Nặc! Chị dám đá em?!”
“Sao lại không dám!”
Hứa Nặc bước tới, vừa nhìn ra ngoài liền thấy chiếc xe đạp đỏ: “Kia chẳng phải Tạ Trác à?”
Hứa Nguyên lắc đầu đắc ý: “Đúng rồi! Chính là anh Trác! Anh ấy đưa anh Hứa Dã đi rồi! Hứ!”
“Hứ cái đầu em!” Hứa Nặc vỗ vào đầu em trai, “Não em có vấn đề à? Chị mới là chị ruột của em đấy!”
Hứa Nguyên vừa ôm đầu vừa chạy vào nhà:“Mẹ ơi! Chị đánh con!”
—
Tạ Trác chở Hứa Dã đến đoạn đường có xe, dừng lại chống chân, nhìn cậu: “Xong nợ rồi nhé.”
“Chưa xong.” Hứa Dã không muốn dính dáng gì đến Tạ Trác, “Tôi còn nợ cậu 300 tệ, sẽ trả sớm.”
Tạ Trác cười khẩy: “Muốn lấy 300 tệ này làm cớ bám theo tôi à?”
Hứa Dã mồ hôi đầm đìa, chân run bần bật: “Tôi nói không thì cậu tin à?”
“Không tin.” Tạ Trác nói thẳng, quay đầu nhìn đường, “Có xe rồi.”
Chiếc taxi dừng bên cạnh bấm còi.
Hứa Dã lên xe, trước khi đóng cửa nói một câu: “Sau này sẽ không nữa.”
Tạ Trác nhìn theo bóng xe, mới sực nhận ra: “Gì mà ‘sau này không nữa’? Kỳ cục thật.”
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Dã vốn là thằng điên.
Tạ Trác chuyển tới đây lúc bảy tuổi, tám tuổi thì thấy Hứa Dã tháo van xe, mười tuổi ném đá vào cửa kính nhà người ta, mười hai tuổi chặn đường cướp tiền, mười bốn tuổi đánh nhau, mười sáu tuổi công khai thích con trai– mà lần nào cũng liên quan đến cậu.
Vì Hứa Dã, Tạ Trác chưa từng có bạn thân.
Chỉ cần ai thân với cậu quá hai ngày là hoặc bị đánh, hoặc bị doạ sợ.
Bao năm rồi, Tạ Trác cảm thấy Hứa Dã như một cái ám chú không cách nào gỡ được.
Nhưng bây giờ, thằng điên đó biến mất một tuần, trở về lại thảm hại như vậy, bảo cậu làm ngơ... thật sự không đành.
Dù sao quen biết bao năm rồi, không thể nhìn Hứa Dã chết ngay cửa nhà mình được.
—
Trong taxi, Hứa Dã cúi đầu không nói, bác tài hỏi: “Cháu ơi, định đi đâu vậy?”
Hứa Dã nhìn tấm thẻ cơm trong tay: “Nhị Trung.”
Bác tài từ gương chiếu hậu nhìn cậu một lúc, ngập ngừng: “Hay là chở cháu đi bệnh viện trước nhé?”
Hứa Dã ngẩng lên nhìn ông.
Bác tài nói: “Tai cháu chảy máu rồi.”
Hứa Dã đưa tay sờ tai trái, dính đầy máu.
Trong truyện, Hứa Dã bị điếc tai trái—xem ra tình tiết này là không đổi được.
Cậu lấy mu bàn tay lau máu: “Không cần. Chở cháu tới trường là được rồi.”