Tin Hứa Dã quay lại trường học được Trì Lương ráo riết “phát tán” nên chẳng mấy chốc đã lan ra khắp nơi.

Sáng thứ Hai, trong giờ tự học buổi sớm, Tạ Trác ngồi hàng cuối lớp, chống cằm nghĩ mãi mà không hiểu nổi Hứa Dã bị gì.
Tối qua không hề đến tìm cậu, sáng nay còn đi học sớm, không phải kiểu Hứa Dã thường tìm đủ cách “tình cờ va vào” cậu sao?

Chẳng lẽ học được trò "lạt mềm buộc chặt" từ đâu? Mà cậu ta biết viết ba chữ đó thế nào không đã?

Ngoài hành lang, Trì Lương đang gác cửa sổ tán gẫu với Sở Tân Bằng, thấy Tạ Trác từ cửa sau đi ra, vội vàng chặn lại: “Tạ Trác cậu đi đâu đấy?”

Tạ Trác né qua: “Liên quan gì đến cậu, đứng phạt cho tử tế vào.”

Sở Tân Bằng giữ tay Trì Lương đang muốn đuổi theo, thì thầm:
“Tạ Trác giúp Dã ca nói đỡ vài câu nhé, đừng dìm anh ấy xuống hố nữa.”

Tạ Trác liếc nhìn cậu ta: “Không hiểu cậu nói gì.”

Trong văn phòng, cô Vương Bình – giáo viên chủ nhiệm lớp 2 – có vẻ rất vui khi Hứa Dã quay lại học:
“Làm thầy cô, sao có thể từ bỏ học sinh được? Thằng bé vẫn còn nhỏ, ta phải cho nó cơ hội chứ. Cô Trương à, chị nói vậy không đúng. Ai dám chắc lần này Hứa Dã không thể cải tà quy chính?”

“Cải tà quy chính? Nó á?”
Cô Trương – người phản đối dữ dội nhất việc Hứa Dã quay lại – không đồng ý nổi:
“Lớp 2 là lớp trọng điểm, nó ở đây ngoài kéo lùi thành tích thì làm được gì? Còn ra vẻ nữa, môn Toán được hẳn mười hai điểm, còn bài tiếng Anh thì chép mỗi cái tên!”

Cô dạy Văn thì hoàn toàn tuyệt vọng, vừa chấm bài vừa phụ họa: “Nó chịu viết tên là còn tử tế. Môn tôi thi xong còn chẳng tìm thấy bài của nó đâu.”

Lúc này, cán sự môn Toán tới nộp bài tập, thấy Tạ Trác đang đứng tựa tường ngoài cửa phòng giáo viên liền vỗ vai: “Cậu đứng đây làm gì đấy?”

Tạ Trác bị Lưu Siêu làm giật mình, lập tức quay đầu định đi:
“Đi ngang qua thôi.”

“Là Tạ Trác à?” Giọng cô Vương Bình từ trong vọng ra, “Vào đây một chút.”

Tạ Trác cau mày liếc Lưu Siêu, đối phương nhún vai vô tội:“Không phải tại tôi nha.”

Trước bàn cô Vương đứng một nam sinh mặc đồng phục, quay lưng lại, tóc đen cắt ngắn, dáng người gầy gò, đứng thẳng tắp.

Lưu Siêu nhìn thử một cái, lỡ buột miệng:“Mẹ nó…”

Cô Vương cầm bài từ tay cậu, nhẹ giọng nhắc:“Nói năng cho đàng hoàng.”

Chưa dứt lời, Tạ Trác cũng bật ra một tiếng "đậu má!"

Đứng cả buổi không nhận ra – Hứa Dã!

Cậu ta quay đầu lại, đôi mắt nâu nhạt lặng lẽ nhìn Tạ Trác đang trợn tròn mắt.
Đừng lại gần tôi, cách xa ra một chút.

Cô Vương cười cười: “Chỉ đổi kiểu tóc thôi mà, sao nhìn các em như thấy người ngoài hành tinh vậy?”

Không phải vấn đề đổi kiểu tóc!

Nếu không phải đã nhìn gương mặt này suốt mười năm, nếu không phải mấy vết thương vẫn còn đó, Tạ Trác chết cũng không tin trước mặt là Hứa Dã! Cái này là biến dị rồi chứ còn gì nữa?!

“Tóc cậu làm sao vậy?”

Tạ Trác nhìn đỉnh đầu thay đổi hoàn toàn của Hứa Dã, vốn đã quen với đầu tóc xoăn như Hứa Nguyên, giờ đột nhiên thấy thẳng, nhìn kiểu gì cũng khó chịu.

“Cắt rồi.” Hứa Dã nói.

Kiểu tóc mới cắt gọn gàng, từng sợi rũ xuống ngay ngắn, chẳng có lấy một cọng vểnh lên. Làn da trắng, khi còn để tóc xoăn thì có chút giống con lai, giờ lại như vừa bước ra từ phim hoạt hình.

Tạ Trác bĩu môi: “Dùng 300 tệ tôi đưa hả? Phung phí, chắc cắt tóc rồi duỗi luôn, tiêu hết tiền rồi chứ gì?”

Hứa Dã chẳng hiểu sao cậu ta đã tiếc tiền vậy còn cho vay, liếc Tạ Trác một cái:
“Tôi sẽ trả.”

Vẫn là cái kiểu nói năng lạnh nhạt, mặt mũi muốn phủi sạch quan hệ, khiến Tạ Trác thấy bực: “Không cần. Đưa cho cậu thì thích làm gì thì làm.”

Thấy cả hai nói chuyện như chốn không người, cô Vương ho nhẹ một tiếng: “Tạ Trác, em ngồi cùng bàn với Hứa Dã, cô định nhờ em kèm cậu ấy học một chút.”

“Không.” Hứa Dã từ chối thẳng thừng.

Cậu chẳng muốn dính líu gì đến Tạ Trác, nếu được, tốt nhất là như cô Trương mong muốn – chuyển cậu sang lớp khác luôn đi cho xong.

Tạ Trác suýt tức đến nội thương.

Lại đến lượt Hứa Dã từ chối?

Cậu dạo này lá gan to lắm nhỉ?!

“Em  kèm? Với cái trình độ đó, phải kèm từ tiểu học lên mới kịp!”

Cô Vương cười: “Không đến mức tiểu học, chắc chỉ cần ôn từ cấp hai là được.”

Hứa Dã: “…”

Tạ Trác bật cười, giơ ngón cái với cô Vương.

Lưu Siêu bên cạnh ôm bụng cười lén.

Cô Vương cũng biết chuyện này không thể vội, liền xua tay:
“Thôi được rồi, hai em về lớp trước đi, chuyện học kèm tính sau. Lưu Siêu, em ở lại giúp cô mang chồng đề này.”

Trên đường về lớp, Tạ Trác nhìn gáy Hứa Dã chằm chằm, bỗng giơ tay cào tóc sau cổ cậu:
“Cắt đâu vậy? Phía sau còn chưa đều này.”

Hứa Dã giơ tay đúng lúc chạm vào tay Tạ Trác, vội vàng rụt lại như bị điện giật, đứng thẳng người: “Cắt trong phòng ký túc.”

Tạ Trác hơi ngẩn người: “Phòng nào?”

“Phòng đối diện phòng cậu. Tự cắt, không tốn xu nào.”

“Tự cắt?” Tạ Trác giơ tay múa múa trên đầu mình, “Thế còn duỗi?”

“Trì Lương mượn máy duỗi tóc của ký túc nữ, ép thẳng.”

Còn biết dùng cả máy ép tóc?! Tạ Trác bán tín bán nghi.

Nhưng phải công nhận – cái đầu thẳng tắp này nhìn ưa hơn hẳn đầu tổ quạ.

Chỉ là, tại sao Hứa Dã lại thấy nhìn dễ coi?

Bỗng nhiên Tạ Trác mắng: “Cậu bị điên à? Không có việc làm lại ra vẻ chỉnh chu thế này làm gì?”

Hứa Dã sững người, đáp: “Tôi chỉ lấy của cậu 300 tệ. Tôi sẽ trả. Cậu không cần quản tôi cắt tóc ra sao.”

Nói xong cậu quay lưng bỏ đi.

Tạ Trác mím môi, nghiến răng.

Hôm qua thì làm ngơ, hôm nay còn nói năng kiểu này… Cậu định tạo phản chắc?!

Trì Lương đứng uể oải ngoài hành lang, thấy hai người họ một trước một sau quay về, cười gian hỏi: “Bị Dã ca nhà em dọa cho choáng không?”

“Không.” Tạ Trác liếc cậu một cái, giọng lạnh như tiền.

“Không thể nào, chẳng lẽ cậu không thấy Dã ca đẹp trai lên à?”

Tạ Trác mặc kệ, đi vào lớp từ cửa sau.

Hứa Dã dừng trước cửa trước, hỏi Trì Lương: “Cậu đứng đây làm gì?”

Trì Lương khoái chí tựa tường:“Phạt đứng. Mụ Lý tám bảo em không mặc áo đi lòng vòng làm ô nhiễm môi trường học đường, phạt hai tiết đứng đây suy ngẫm.”

Hứa Dã gật đầu tỏ vẻ cảm thông: “Tiếp tục đi.”

Vừa thấy Hứa Dã bước vào lớp, Trì Lương liền kéo cửa sổ ra xem.
Không ngoài dự đoán – vừa thấy cậu bước vào, lớp học lập tức như nổ tung.

“Đù, ai vậy?”

“Là Hứa Dã đó?”

“Không thể nào! Hứa Dã sao lại đẹp trai thế này?!”

Tạ Trác ngồi xuống, nhìn Hứa Dã đang tiến về phía mình, nghĩ:
Đẹp cái con khỉ. Ai không biết cái bản mặt thật của cậu? Tôi quen cậu từ năm bảy tuổi! Giờ đột nhiên ra vẻ thanh cao cái gì? Cậu cứ diễn đi. Từ giờ mà tôi còn thèm để ý đến cậu nữa thì tôi là chó!

Vị trí của Hứa Dã rất dễ xác định – Tạ Trác đã ngồi rồi, chỗ trống bên cạnh đương nhiên là của cậu.

Nhưng hôm qua đã nói sẽ tránh xa, bản thân cũng chẳng muốn ngồi chung.

Hàng ba từ cuối lên đang có chỗ trống, mà lại đúng chỗ đối diện với chỗ Trì Lương đang ló đầu vào.

Hứa Dã hỏi:“Đây là chỗ của cậu à?”

Trì Lương cười híp mắt:“Ừ, sao thế Dã ca?”

“Đổi với tôi đi.”

Trì Lương sững người, chỉ vào mũi mình: “Em á? Đổi với anh? Nhưng chỗ anh là cạnh Tạ Trác đó.”

“Tôi biết.” Hứa Dã gật đầu, “Tôi muốn ngồi đây.”

Trì Lương len lén nhìn về cuối lớp – ánh mắt Tạ Trác như muốn ăn tươi nuốt sống – liền lắc đầu nguầy nguậy.

Không dám đâu!

Ghế bị kéo rầm một tiếng, Tạ Trác bước tới, giật lại cái ba lô trong tay Hứa Dã: “Ai cho cậu đổi chỗ hả? Cô Vương bảo tôi kèm cậu học, ngồi xa thế kèm kiểu gì?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play