“Dã ca ơi!”
Cuối tuần, trong trường học vắng vẻ, chỉ lác đác vài người qua lại, ai thấy Hứa Dã cũng đều né từ xa như tránh ôn thần.
Bỗng có một người mặc quần đùi, trần như nhộng, chân đi dép lê nhựa màu xanh lam, từ xa dang hai tay chạy vù vù về phía cậu.
Người ấy vừa gầy vừa đen, chạy nhanh như tên bắn, Hứa Dã sợ bị đâm trúng liền lùi lại hai bước, cố giữ thăng bằng với cái chân què.
Trì Lương phanh gấp ngay trước mặt Hứa Dã, trợn mắt nhìn cậu: “Anh bị sao vậy? Ai đánh anh hả? Mẹ nó, nói tên ra! Em đi báo thù cho anh!”
Hứa Dã nhìn đôi mắt nhỏ cố gắng trợn to đầy căm phẫn của cậu ta, bình tĩnh đáp: “Ba tôi đánh đấy.”
“...”
Trì Lương cụp ngay: “Th-thôi... Thế thì thôi vậy. Em không dám động vào ba anh đâu.”
Hứa Dã liếc cái thân hình gầy nhẳng của cậu ta, thầm nghĩ: Cậu có động cũng đánh không lại.
Trì Lương định hỏi anh cả tuần nay đi đâu, nhưng sợ động chạm lòng tự trọng nên thôi, đổi giọng:
“Hôm nay đến sao không báo em một tiếng?”
“Chuyển vào ở ký túc.”
“Ở ký túc?”
Trì Lương sửng sốt, mắt híp thành hình bán nguyệt trợn to:
“Anh vào ký túc à? Không bỏ học nữa hả?”
Trong nguyên tác, Hứa Dã chưa từng bỏ học.
“Không bỏ.” Hứa Dã đáp.
Trì Lương hét lên một tiếng “Mẹ nó!” rồi nhào lên ôm chầm lấy Hứa Dã, lắc mạnh:
“Trời ơi tốt quá rồi! Anh không biết đâu, cả tuần anh không đến, gã Hùng Trí với Đại Bằng suýt nữa lập mộ tưởng niệm cho anh trong lớp rồi đấy!”
Dù gầy, nhưng một thân hình hơn trăm cân nhào tới với cái chân què thì Hứa Dã làm sao chịu nổi.
Cậu định đẩy cậu ta ra thì phía sau đã vang lên tiếng quát:
“Này hai đứa kia! Đứa trần như nhộng kia quay lại cho tôi! Trường này là nhà cậu à? Sao không cởi sạch ra luôn đi?!”
Trì Lương giật bắn người, vội nhảy khỏi Hứa Dã: “Mẹ ơi, chạy mau! Mụ Lý tám tới rồi!”
Hứa Dã bị cú ôm kia làm rụng rời hết xương cốt, đẩy nhẹ Trì Lương: “Cậu đi trước đi.”
Trì Lương cuống quýt dùng tay che mặt: “Em đợi anh ở phòng nhé!” – rồi cắm đầu chạy thục mạng.
Thầy giám thị Lý Ba, được đặt biệt danh là “Mụ Lý tám”, nhìn theo cái bóng trần trụi kia chạy mất, liền quay phắt sang Hứa Dã, chỉ tay: “Đứng lại! Em lớp nào, tên gì?”
Hứa Dã một tay xách ba lô, một tay xoa vai bị Trì Lương siết đau, ngoảnh lại lễ phép:
“Chào thầy ạ.”
“...Hứa Dã?” Lý Ba vừa thấy liền nhức đầu, “Chào cái gì mà chào? Em đứng đây làm gì?”
Nhìn qua gọng kính, ông ta nhíu mày: “Sao mặt mũi ra nông nỗi này? Lại đi đánh nhau à?”
“Em bị đánh.” Hứa Dã nói giọng yếu ớt, “Thầy ơi, em về phòng được không?”
“Về phòng? Em chẳng phải đã xin nghỉ học rồi sao?”
“Nhưng đơn thôi học đã được duyệt chưa ạ?” Hứa Dã hỏi ngược lại.
Lý Ba nói: “Chưa, còn thiếu cái dấu nữa là xong.”
“Vậy khỏi cần phiền thầy duyệt nữa.” Hứa Dã nói, “Em không nghỉ nữa.”
Không nghỉ làm sao được?
Hứa Dã này mà còn ở trường thì ông sớm muộn cũng rút ngắn tuổi thọ!
“Trường là nhà em chắc? Em muốn nghỉ là nghỉ, muốn học lại là học à?”
“Không phải nhà em, nhưng giờ em không muốn nghỉ nữa.” Hứa Dã nhìn thẳng ông, “Thầy định đuổi học em sao?”
Lý Ba chỉ là giám thị, đâu có quyền đuổi học ai.
“Đừng vòng vo với tôi, chuyện của em để sau. Còn thằng trần như nhộng kia là Trì Lương phải không?”
“Không phải.” Hứa Dã đáp tỉnh bơ.
Lý Ba trừng mắt: “Cái gì mà không phải! Mấy đứa ở ký túc chỉ có cậu ta mới dám trần truồng chạy ngoài hành lang! Tôi không nhận ra chắc?”
“Cậu ta còn mặc quần mà.” Hứa Dã nói.
Lý Ba chịu không nổi cái mặt đầy vết thương còn cãi cùn với mình, phất tay: “Thôi, đi đi. Chuyện nghỉ học, sáng mai đến tìm giáo viên chủ nhiệm nói chuyện.”
“Cảm ơn thầy.”
Nhìn Hứa Dã tập tễnh bước vào ký túc, Lý Ba nhíu mày.
Tên nhóc này trước thấy ông là co giò chạy, hôm nay không những không chạy mà còn dám… cãi lý. Càng ngày càng lắm trò.
—
Trước cửa khu ký túc, Trì Lương đã mặc áo vào, vẫy tay: “Dã ca, bên này!”
Ký túc là tòa nhà cũ, tường bong tróc loang lổ, cửa kính inox méo mó lõm vài chỗ. Mặt nền lát gạch đá vụn, cách cửa mấy bước có cái hố nhỏ, Hứa Dã bước qua rồi vào trong, liếc sang gương soi chỉnh trang ngay góc nghiêng hành lang.
Thấy hình ảnh trong gương, cậu cuối cùng cũng hiểu vì sao Lý Ba gọi mình là “quỷ”.
Khóe miệng bầm tím, đuôi mày rách một đường, nửa bên mặt bê bết máu.
Cậu đưa tay lau thử, máu đã khô từ lâu – chắc lúc trên taxi không lau hết, dính đầy mặt.
Không trách ai nấy thấy cậu liền né tránh– nhìn đúng là doạ người.
Hứa Dã xốc lại cái đầu tổ quạ, tóc xoăn rối bù, còn buộc túm phía sau như cái chổi.
“Tóc tôi… là uốn đấy à?”
Trì Lương vẫn đang dáo dác canh gác, nghe vậy liếc sang: “Uốn gì mà uốn, bẩm sinh đã như vậy rồi.”
—
Phòng Hứa Dã ở là căn cuối tầng ba, có hai giường tầng – bốn chỗ ngủ, nhưng giờ trống trơn.
Cậu rửa mặt, cởi cái áo dính máu, đứng trước gương – thân thể thiếu niên gầy gò, cả lưng và ngực đầy vết bầm và trầy xước.
Cậu gỡ dây buộc, túm tóc lên buộc cao, gương mặt sau khi rửa sạch trắng sáng, chẳng giống chút nào một tên lưu manh chuyên đi đánh nhau.
Cậu áp sát gương, kéo mí mắt nhìn kỹ – đồng tử màu nâu nhạt như kính áp tròng, y như mắt mèo.
Tạ Trác đã tựa khung cửa đứng nhìn từ lâu, thấy cậu sờ mó chưa đủ còn định hôn gương thì bật cười: “Tự luyến đến thế là cùng, nhìn gương còn muốn hôn?”
Hứa Dã quay lại thấy cậu ta, vội tìm áo che người: “Sao cậu ở đây?”
Cái tên mặt dày Hứa Dã từ xưa đến giờ làm gì có chuyện ngại ngùng, hôm nay biết ngượng cơ đấy.
Tạ Trác nhướng mày nhìn vết thương mới trên hông cậu:“Đừng giả vờ. Cậu chẳng phải cố tình xin vào đúng phòng tôi ở còn gì, đuổi luôn người trước đi để trống đấy.”
Buồn cười thật, mà là sự thật thì càng buồn cười hơn.
Hứa Dã mặc đại cái áo phông mượn của Trì Lương: “Tôi đi xin đổi phòng.”
Thấy cậu làm ra vẻ nghiêm túc, Tạ Trác cũng chẳng cản, nhai kẹo cao su, búng hai cái tách tách, nghiêng đầu nhìn vào phòng – ngoài bộ chăn mới và cái ba lô trống trơn ra thì chẳng còn gì.
Một lát sau, tiếng bước chân lẹp xẹp vang lên từ dưới lầu.
Tạ Trác quay lại thấy Hứa Dã lết về, đầu cúi gằm, bộ dạng thất bại ê chề.
“Khi nào dọn?”
“Quản lý không cho đổi.”
Tạ Trác nhướn mày: “Diễn giỏi đấy, không làm diễn viên phí thật.”
Hứa Dã thở dài: “Tôi không làm phiền cậu đâu.”
Tạ Trác cao hơn Hứa Dã nửa cái đầu, khoanh tay, ánh mắt hẹp dài liếc nhìn cậu: “Cậu ở đây là phiền tôi.”
“Tôi nhất thời chưa có chỗ khác.” Hứa Dã lùi hai bước, cố giữ khoảng cách.
“Không chủ động nói chuyện, không quấy rầy, cậu cứ coi như tôi không tồn tại đi.”
Tạ Trác: “Người sống sờ sờ, coi không tồn tại kiểu gì? Não cậu bị đánh hỏng rồi à? Muốn đi viện không?”
“Không cần, 300 tệ của cậu không đủ chữa não.”
Tạ Trác: “…”
Tóc buộc cao như bông cúc nở bung, gương mặt vốn hay bị tóc che nay lộ ra hết.
Cậu bước qua trước mặt Tạ Trác, lập tức bị kéo tay lại.
“Tai cậu sao thế?”
Tạ Trác nhìn không rõ, tai trong hình như có máu?
Hứa Dã nghiêng đầu: “Điếc rồi.”
Tạ Trác sững người, suýt nữa tin thật:“Cậu bị bệnh à?”
“Không.”
“Dã ca, đồ anh muốn mượn em lấy rồi đây!”
Trì Lương xách túi nilon màu hồng, ba bước một nhảy lạch bạch lên cầu thang: “ Tạ trác cậu cũng ở đây hả? Nghe tin Dã ca quay lại nên chạy qua liền hả?”
Tạ Trác lập tức dựa tường phủ nhận quan hệ: “Có gì đáng xem? Nhìn mười mấy năm còn chưa chán à?”
Trì Lương cười tít mắt: “Đừng nói thế, đời người được mấy lần mười năm? Có duyên là phúc đấy. Mừng Dã ca quay lại trường, tối chúng ta đi ăn mừng đi!”
Tạ Trác: “Không đi.”
Hứa Dã: “Không đi.”
Tạ Trác lập tức quay đầu nhìn cậu:Cậu vừa nói gì cơ? Không đi?
Trì Lương tặc lưỡi:“Không hổ là thanh mai trúc mã, ăn ý thế. Vậy quyết định thế đi!”
Tạ Trác gắt: “Ai cho cậu quyết định hả?” – rồi trừng mắt nhìn Hứa Dã, quay đầu về phòng.
Đóng cửa, Tạ Trác dựa vào nhìn đồng hồ: Cho cậu ba phút. Ba phút nữa thế nào cũng đến gõ cửa.
Ba phút trôi qua…
Năm phút trôi qua…
Mười phút trôi qua…
Nửa tiếng sau, chân đã tê rần, Tạ Trác rón rén mở cửa—
Hành lang trống trơn.
—Người đâu rồi?