Thời tiết ngày càng lạnh, mới sang tháng Chạp, An Tình đã bị rét đến run người. Trước kia, khi còn không có điều kiện, cậu chẳng thấy khổ đến vậy, quả thực, người ta từ nghèo sang giàu thì dễ, chứ từ giàu trở lại nghèo thì khó. Bây giờ, sáng nào An Tình cũng phải cố ngủ nướng thêm hai mươi phút mới chịu dậy.
Mùa đông, chuyện rời giường thật sự là một cực hình. Buổi sáng sớm làm gì có tinh thần phơi phới, An Tình giống như bị yêu tinh hút cạn sức sống, ngồi thẫn thờ trên ghế, đôi khi còn ngáp ngắn ngáp dài.
Bùi Chi Tấn đưa cho cậu một cốc sữa nóng:
“Hôm nay trở đi, buổi tối dì sẽ làm sẵn sandwich cho em, lên xe ăn cũng được, như vậy em có thể ngủ thêm mười lăm phút.”
“Ờ…” An Tình vẫn ủ rũ, chỉ ngậm ngậm cái miệng nhỏ nhắn uống sữa, trong đầu một mớ hỗn loạn. Uống xong một lúc lâu, cậu mới sực nhớ ra Bùi Chi Tấn vốn có chút ưa sạch sẽ, trước giờ An Tình chưa từng ăn gì trên xe của anh.
Khi đầu óc tỉnh táo thêm đôi chút, An Tình mới nói:
“Thôi, chỉ mười lăm phút thôi mà, em dậy được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT