Ngực An Tình như thắt lại, hộp đồ ăn khuya mang cho Bùi Chi Tấn cũng rơi xuống đất, nhưng cậu chẳng buồn nhặt. Giày còn chưa kịp thay, An Tình đã vội vàng chạy thẳng lên lầu.
Không còn để ý gì đến chuyện phải tôn trọng khoảng không gian riêng, An Tình lập tức mở cửa phòng của Bùi Chi Tấn, lao đến tủ quần áo kiểm tra. May mà quần áo thường ngày của anh vẫn còn, những bộ Bùi Chi Tấn hay mặc cũng không thiếu cái nào, chỉ có vài món để ở phòng thay đồ chung.
An Tình mới thở phào nhẹ nhõm, đôi chân rã rời, đầu gối khụy xuống sàn phát ra tiếng nặng nề.
Điện thoại trống rỗng, không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn chưa đọc, như thể Bùi Chi Tấn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của An Tình, chỉ để lại một căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Đầu gối đau nhói nhưng đã dần tê dại, An Tình quỳ trên sàn, nước mắt không ngừng rơi. Cậu lau mãi bằng mu bàn tay mà vẫn thấm ướt cả một bên. Cậu khóc lặng lẽ, không tiếng động, trong mắt chỉ còn toàn là nước, chẳng nhìn thấy gì khác.
“An Tình, sao cậu lại khóc?”
Một lúc lâu sau, An Tình mới nghe thấy giọng Bùi Chi Tấn. Cậu không ngẩng đầu, bởi chắc chắn lúc này mình trông thảm hại vô cùng, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, quanh miệng toàn vị đắng chát, cả ngày đi ngoài đường đầy bụi bẩn vi khuẩn, giày cũng chẳng biết đã giẫm bao nhiêu đất cát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT