Ngay cả Gin cũng không ngờ ánh mắt nhạy bén của Usuha Izuki lại nhanh chóng tới mức đó, lập tức kiểm chứng.
Người dân ở Hakata có vẻ đã quá quen với những cảnh tượng như vậy, ngoài vài tiếng hét lúc đầu, người qua đường cũng sớm trở lại vẻ thờ ơ thường thấy. Không ai đến gần, chỉ hơi tránh sang một bên khi đi ngang qua, ngầm xác nhận nơi này đúng là có người chết.
Thi thể cứ thế nằm đó. Vodka chỉ liếc nhìn vài giây rồi dời mắt, trái lại Gin thì vẫn đang trầm ngâm nhìn chăm chăm vào thi thể.
Dựa vào sự hiểu biết của Vodka về Gin, anh mơ hồ cảm thấy tâm trạng Gin lúc này có vẻ không tệ — ít nhất là tốt hơn trước nhiều.
Quả thực, tâm trạng Gin lúc này đã khá hơn.
Trước đó, hắn vẫn cảm thấy Usuha Izuki chỉ là công cụ để giữ tuyến buôn lậu ở Trung Đông, phiền phức thì có thừa, mà bọn họ lại không thể xử lý quá mạnh tay, chỉ có thể nuông chiều nhẫn nhịn, nên không tránh khỏi có phần bất mãn.
Nhưng giờ xem ra, người này thực sự có năng lực. Người đảm nhiệm việc tuyển dụng không phải nằm không ăn lương, mà là thật sự có chuyên môn.
Gin từ lâu đã bất mãn với sự bất nhất trong chất lượng nhân sự của Tổ chức. Hắn cho rằng những kẻ được nhận vào đều là phế vật, làm chẳng ra hồn, nhiệm vụ thì thất bại, cuối cùng còn phải để hắn đi dọn hậu quả.
Nếu Usuha Izuki có thể phát huy đúng sở trường, giúp Tổ chức tuyển thêm người có năng lực, thì đúng là một đóng góp không nhỏ. Có đôi chút điên điên cũng chẳng sao.
Là người tận trung với Tổ chức, phát hiện một kẻ tưởng là phế vật hóa ra là viên ngọc chưa mài, Gin cũng không khỏi cảm thấy chút vui mừng thay cho Tổ chức.
“Đi thôi, cảnh sát sắp đến rồi đấy.” – Sau khi cầm tiền, Usuha Izuki liền thúc giục Gin và Vodka: “Đúng lúc tôi cũng hơi mệt rồi, mau chóng làm xong việc còn về ngủ… À đúng rồi, các anh sẽ chi trả tiền phòng cho tôi chứ?”
Vodka cạn lời: “Sẽ. Nhưng cậu không cần quá keo kiệt với số tiền ấy đâu. Tổ chức trả lương cho cậu cũng không ít.”
Usuha Izuki vẫn khăng khăng: “Không giống nhau chứ. Anh chắc chưa từng cảm nhận được niềm vui khi mặc cả và tiết kiệm đâu. Người bình thường như chúng tôi thích nhất là tận dụng lông cừu từ công ty.”
Gin: “…………” Tay ngứa thật rồi, muốn ra tay đánh một cái.
Vodka: “…………” Loại lời này mà cũng nói ra được à?
Đúng là diễn vai làm công ăn lương đến nơi đến chốn… Tên này đóng vai người bình thường nghiện thật rồi à?
Arak nuôi kiểu gì vậy trời?!
Mang theo hàng loạt tiếng chửi trong lòng, Vodka dẫn người về khách sạn nơi họ nghỉ lại.
Vì thật sự không muốn tiếp xúc với bệnh thần kinh này thêm nữa, hơn nữa anh và Gin vốn không phụ trách đàm phán, nên Vodka mở phòng cho người ta, đảm bảo đối phương ở ngay phòng bên cạnh, khó lòng trốn thoát, rồi lập tức gọi điện cho Vermouth, bảo cô mau chóng đến — người đã tìm thấy rồi!
Vermouth nghe máy: “Mai tôi sẽ đến… Không ngờ các anh làm việc hiệu quả thế. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay các anh mới đến Fukuoka đúng không?”
“Trùng hợp thôi. Tên nhóc đó đang làm nhân sự ở công ty sát nhân, đào trúng ngay đầu đại ca đấy!”
Vermouth nghe xong chuyện ly kỳ này cũng không nhịn được cười: “Haha, đứa nhỏ này thú vị thật. Các anh cũng may mắn ghê.”
Vodka im lặng.
May mắn cái quỷ gì chứ? Muốn thì đổi cho cô nè!
Giao tiếp với Usuha Izuki mệt thật sự, mới đó thôi mà anh có cảm giác như thức trắng ba ngày. Nhất là mắt, cứ hoa cả lên dù rõ ràng anh đã đeo kính râm…
Dù đối với đánh giá của Vermouth có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới việc nếu nhiệm vụ này thất bại cả bọn đều có trách nhiệm, Vodka vẫn nhắc nhở:
“Cô đừng đánh giá thấp hắn. Tên này nhìn người rất chuẩn, muốn lừa hắn thì phải mang kỹ thuật diễn của cô ra đấy.”
Vermouth cười đồng ý: “Sao lại nói là lừa? Trước khi tìm được hắn, Boss đã đưa ra điều kiện đàm phán rất có thành ý rồi. Chỉ cần hắn không ngốc, chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Không, tôi nói là về phần di sản của Arak…”
“Tôi biết, chỉ cần hắn gia nhập Tổ chức, di sản vẫn là của hắn.” – Vermouth nói dối trắng trợn.
Chiêu thu phục nhân tâm à, chứ giữ lại di sản thì không có chút thành ý nào.
Dù sao thì CIA cũng đã hứng phần lớn trách nhiệm rồi, dù có giao lại cho Usuha Izuki chỉ còn một nửa số tài sản thì cậu ta cũng chẳng thể đi kiện CIA được. Tổ chức vừa vớt được tiền, vừa giữ được người, đúng là thắng cả hai.
Vodka cúp điện thoại, cảm thấy như trút được gánh nặng, cả người nhẹ hẳn.
Tổ chức không thiếu những kẻ lập dị, trong thế giới ngầm, đã thấy quá nhiều loại người. Tính tình tốt mới hiếm. Nhưng giao tiếp với Usuha Izuki lại là kiểu mệt mỏi hoàn toàn khác biệt.
Tàn nhẫn, lạnh lùng, bạo lực… đều không ảnh hưởng đến việc giao tiếp bình thường. Nhưng tư duy quái đản thì lại khác! Muốn hiểu được những suy nghĩ xoắn xuýt kiểu chín khúc mười tám vòng của cậu ta, thật là khổ sở!
Thực ra không hiểu cũng chẳng sao, miễn cưỡng đối phó là được. Vấn đề là không thể dùng bạo lực với cậu, nên Vodka đúng thật là không đỡ nổi, đành giao lại cho Vermouth với chiếc miệng lanh lợi.
Sáng hôm sau, Vodka bị âm thanh bên phòng đánh thức.
Vì nhiều lý do, anh đã đặt báo động cửa trước phòng Usuha Izuki. Mỗi khi mở cửa là anh sẽ được thông báo.
Vodka nhìn đồng hồ, mới có 5 giờ.
Khách sạn cũng chưa mở ăn sáng sớm thế này… Không lẽ thật sự định trốn?
Cảm thấy bất an, Vodka lập tức thay quần áo, mở cửa chạy sang phòng bên cạnh. Nhưng khi mở cửa, anh thấy Usuha Izuki đang đứng đó, tay kéo vali, tiễn một người lạ mặt.
Chiếc vali này hôm qua chưa thấy qua, chắc là người kia mang tới.
Người không bỏ trốn là được rồi. Vodka thở phào, ghi nhớ gương mặt người kia, rồi hỏi: “Ai vậy? Tới làm gì?”
“Bạn tôi, mang hành lý đến cho tôi. Dù sao giờ quay lại ký túc xá công ty cũng ngại ngùng, nên nhờ cậu ấy giúp.” – Usuha Izuki chỉ vào chiếc vali.
Vodka vốn đoán là người mang đồ đến, nên không quá để ý chiếc vali, chỉ hơi ngạc nhiên: “Bạn? Cậu mới đến Fukuoka chưa đầy tháng mà? Quen bao lâu rồi?”
Tên này mà cũng có bạn á?! Vodka cứ nghĩ người từ Trung Đông về sẽ cảnh giác cao, khó hòa nhập xã hội, chưa nhanh như vậy có bạn.
“Chắc được ba ngày.”
Vodka cứng họng: “…………”
Mới ba ngày!!! Cậu kết bạn cũng tùy tiện quá đấy!
“Mới ba ngày, còn chưa thân lắm mà đã gọi là bạn?” – Vodka thật sự không hiểu nổi.
Usuha Izuki kéo vali vào phòng: “Người bình thường bọn tôi vốn thế mà. Làm cùng công ty, lại còn ở chung phòng, làm bạn là bình thường. Hôm qua tôi nhờ cậu ấy mang hành lý đến, cậu ấy đồng ý. Tôi nói cảm ơn nhé, mời cậu ăn cơm, cậu ấy bảo không cần. Vậy là bạn rồi còn gì.”
Vodka: “…………”
Không chỉ mới quen ba ngày, mà còn là tối qua mới gọi là bạn đấy!!!
Mà đối phương chắc cũng chỉ muốn độc chiếm ký túc xá nên mới nhiệt tình thế thôi! Cậu đừng tự ảo tưởng nữa được không!
Đừng có đại diện cho “người bình thường”! Người bình thường đâu có như cậu!!!
Vodka dồn hết khí lực mới nhịn được cơn muốn mắng, bước vào phòng cùng Usuha Izuki, thấy cậu mở vali, bên trong là một bộ trang phục lông vũ lấp lánh ánh vàng.
Vodka theo phản xạ nhắm mắt lại.
Anh thực sự không dám tưởng tượng hôm nay Usuha Izuki sẽ mặc thành cái dạng gì nữa!
Quan trọng là — đại ca còn chưa đeo kính râm!!!
Vì bảo vệ đôi mắt của Gin, Vodka cố gắng mở lời: “Cậu… cậu ăn mặc thời thượng thật đấy, trước ở Trung Đông cũng mặc vậy à?”
Anh nghi ngờ thẩm mỹ của Usuha Izuki đã bị quân phục ngụy trang làm lệch lạc.
Usuha Izuki đáp tỉnh bơ: “Làm gì có. Ở Trung Đông ngày nào cũng mặc đen trắng, tôi chịu đủ rồi.”
Chẳng lẽ là kiểu tâm lý phản nghịch?! Arak đúng là không biết dạy con! Vodka lại ghi thêm một bút vào sổ đen của Arak.
Usuha Izuki thì vẫn đang trò chuyện với hệ thống.
[ Mặc bộ trang phục lông vũ vàng này đi đàm phán ổn không? +5 tinh thần, đầu óc chắc sẽ tỉnh táo hơn. ]
Hệ thống: [ Vậy phối thêm khuyên tai thánh giá đi +3 cảm giác, sẽ giúp cậu nhạy bén hơn với tâm tư đối phương. ]
[ Ai da, đống đồ rác rưởi, chọn chẳng được bao nhiêu thứ ra hồn, bồi thường kiểu này đúng là thiếu thành ý. Tôi dễ dỗ quá rồi! ]
Hệ thống: [… Được tiện nghi còn than! Đã cho cậu mỗi ngày một gói quà rồi, còn muốn gì nữa? ]
Phải, hệ thống nằm vùng này là bug, khiến cho “Sabukawa Fukaryu” dự định vào Tổ chức làm nội gián phải đổi thành “Usuha Izuki” da mỏng tim mềm, cuối cùng hệ thống này miễn cưỡng phải tiếp nhận cậu.
Nhưng bảo Usuha Izuki dễ dỗ thì đúng là dối trá trắng trợn!
Nghĩ lại hôm qua cậu mặc cả đống đồ kia đi gặp mặt!
Áo khoác tăng né tránh, mũ cao bồi và khuyên tai tăng phòng thủ, giày tăng tốc độ, kẹp tóc, chuỗi Phật châu và dây chuyền thánh giá tăng may mắn… Một khi chạy, đến Gin cũng không bắn kịp cậu! Đây là trang bị mà tân binh có thể sở hữu à?!
Hơn nửa là lúc đàm phán bồi thường, hệ thống nằm vùng rút máu rưng rưng, Usuha Izuki lôi được từng món!
Ngoài vài món chính, hệ thống còn phải tặng mỗi ngày một gói quà. Người khác phải dùng điểm tích lũy, cậu chỉ cần rút là có. Đống đạo cụ hiện tại đều từ đó mà ra.
Nhưng Usuha Izuki vẫn cảm thấy có lý do để bất mãn: [ Đừng nói nữa, mấy cái gói quà này toàn ra mì ăn liền là sao?! Cứ rút được món hữu dụng lại là khuyên tai với kẹp tóc… Vodka nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ cục rồi đấy! ]
Hệ thống: [ Còn chưa cho cậu đồ nữ là may rồi. Dùng được là tốt! ]
Với tư tưởng “Ưu tiên sức mạnh”, Usuha Izuki bất đắc dĩ đáp: [ Không dùng được tôi đeo mấy món đó làm gì?! ]
[ Mà này, hôm nay có rút gói quà không? ]
[ Thôi, tích đủ 10 rồi rút một lần. Rút giờ chả có chỗ mà nhét, chuyển nhà lại phiền. ]
Vừa trò chuyện với hệ thống, Usuha Izuki vừa đeo chuỗi tràng hạt, miệng thì hỏi Vodka: “À, tiền lương tính từ ngày nào nhỉ? Tôi khi nào đi làm? Làm những gì?”
Tối qua đã bàn xong với Vermouth, nên giờ Vodka bình thản nói lại phương án cô đưa:
“Bắt đầu từ hôm nay. Công việc cũng đơn giản thôi… Nếu phát hiện nhân tài thì chiêu mộ là một phần, còn lại là có vài nhóm tân binh bên tôi muốn giám sát. Cậu sẽ dùng thân phận tân binh trà trộn vào, viết lại các báo cáo quan sát —— À mà mặc đồ cho giống người bình thường một chút, đừng có suốt ngày treo miệng ‘người bình thường bọn tôi’ ra như thế!”
Usuha Izuki suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lấy thân phận bị ép gia nhập để quan sát đám người đó thật kỹ!”
Vodka: “……???”
Khoan, bị ép gia nhập là sao, ai cho cậu thêm bối cảnh đó vậy!?
Chưa kịp Vodka sửa lời, giọng Gin từ ngoài cửa vang lên:
“Được, làm vậy đi.”
Gin đứng ngoài cửa, mặt lạnh nhạt mỉm cười: “Có vài con chuột già, lòng trắc ẩn tràn lan, moi ra được thì tôi thưởng thêm tiền.”
Vodka biểu cảm khó tả.
Phản ứng đầu tiên của anh không phải là Gin đầu óc linh hoạt, hay việc đại ca vẫn ghét lũ chuột, mà là ——
Thưởng thêm tiền, quả nhiên là đại ca… Rất nhanh đã hiểu được cách giao tiếp với kẻ điên này rồi…
==========//////=========
Tận trung = Tận Tụy + Trung Thành