Nghe Gin chất vấn, Usuha Izuki đã đoán được từ trước.

Dù hệ thống nằm vùng xảy ra lỗi, buộc cậu phải nghi ngờ lại giá trị của nó và tự mình thu thập thông tin, nhưng trước khi rơi vào tình cảnh hiện tại, hệ thống cũng đã để lại cho cậu một thân phận hoàn chỉnh.

Người cha nuôi Arak – một nhân vật lâu năm phụ trách tuyến buôn lậu của tổ chức ở Trung Đông – đúng là nằm vùng.

…Nhưng không phải gián điệp Liên Xô, mà là cảnh sát Nhật Bản.

Gin thậm chí còn hỏi nhầm cả người mà Arak thật sự trung thành, chứng tỏ Tổ chức chẳng nắm rõ được gì nhiều. Usuha Izuki biết rõ ý đồ lần này của Gin, nên cũng chẳng hề sợ hãi. Ngược lại, tâm trạng còn đủ dư dả để trêu tức đối phương.

“Anh không phải định chiếm luôn di sản của cha tôi đấy chứ? Nên mới cố tình vu khống ông ấy là phản bội?” – Izuki nhìn Gin, giọng nghi ngờ.

Khoé miệng Gin giật nhẹ: “…”

Loại người đặt câu hỏi kiểu này, hắn gặp không ít. Có kẻ âm dương quái khí, có người gào thét nổi giận. Nhưng một kẻ ngay lập tức chĩa mũi dùi ngược lại vào hắn, còn dám nghi ngờ cả năng lực điều tra của Tổ chức — đây là lần đầu tiên Gin thấy. Phản bội Tổ chức là tội chết, ai mà không biết?

Lúc này, Gin bỗng nhớ ra…

...Usuha Izuki năm nay mới 17. Vị thành niên. Không sợ trời, không sợ đất. Không phải do cậu vô tri, mà là do tuổi trẻ.

Hơn nữa, tuy là con nuôi của Arak, cậu lại chưa từng có tiếp xúc trực tiếp với Tổ chức. Được nuôi dưỡng giữa chiến trường, không kính sợ Tổ chức cũng là điều dễ hiểu.

Tình hình Trung Đông vốn rối ren, Tổ chức khó mà can thiệp sâu. Mọi thứ đều dựa vào năng lực vượt trội của Arak. Nhưng kể từ khi ông ta chết, tuyến buôn lậu mà Tổ chức kiểm soát ở đó cũng nhanh chóng suy yếu.

Arak mạnh cỡ nào?

Mạnh đến mức có thể kết thân với cả những tay buôn lậu chỉ nhận tiền mà chẳng chịu phục ai. Tổ chức cử người tới tiếp quản, bọn kia chẳng những không phối hợp mà còn quay sang thờ ơ, thậm chí phản đòn lại. Những dân làng từng giúp Arak truyền tin cũng làm ngơ.

May mà khi xử lý di sản, Tổ chức mới nhớ ra Arak có một người con nuôi. Vậy là họ thử tiếp cận lại đám kia bằng danh nghĩa “người thừa kế”, thái độ bên đó lập tức hoà hoãn hơn hẳn.

Quả thật là nhân tình xã hội… Không biết Arak đã dùng cách gì để khiến lũ kền kền sống vì tiền kia tình nguyện nghe lời.

Vì muốn giữ được tuyến buôn lậu đang lung lay, Tổ chức buộc phải cử người đi tìm Izuki, đồng thời phải hạ giọng, bởi có việc cần nhờ. Trong tình thế đó, Gin đành nhẫn nhịn, cố nén xúc động muốn “giao lưu bằng súng đạn” để giữ không khí hoà hoãn.

Nhưng tay hắn vừa nhích xuống chỗ đặt súng, đã bị Izuki liếc thấy.

Cậu càng thêm khó chịu:

“Tôi khuyên anh nên làm người tử tế một chút. Khẩu súng và đạn trong tay anh có khi là do ba tôi liều mạng buôn lậu về. Anh cầm đồ của ông ấy để uy hiếp tôi, rồi còn muốn tôi tự tay bôi nhọ ông ấy à? Anh còn là người không vậy?”

Vodka đứng bên nghe mà choáng váng.

Không đúng. Ba cậu ta đã chết, không còn chỗ dựa, Tổ chức đến tận nơi nghi ngờ cậu là con nuôi của gián điệp, thế mà phản ứng lại kiểu này?!

CIA từng mở cả chiến dịch ám sát, vậy mà cậu ta chỉ tức một chút rồi lại tiếp tục cãi nhau về chuyện chia di sản... Thằng nhóc này có máu lạnh thật rồi.

Vodka nhịn không được hỏi:

“Sao cậu bình tĩnh vậy? Cậu không định báo thù cho cha nuôi sao?”

Izuki đương nhiên là bình tĩnh rồi — người được gọi là “cha nuôi” kia cậu còn chưa từng gặp, lấy đâu ra tình cảm. Nhưng đối ngoại vẫn cần có lời giải thích.

“Tôi buồn lắm chứ.”

Cậu đưa mắt nhìn Vodka. Đôi mắt xanh nhạt lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú gần như lãnh đạm:

“Nhưng chuyện này là chuyện riêng của tôi. Muốn tôi phải khóc lóc, gào thét thì mới tin tôi buồn à? Chỉ có mấy người giả tạo mới cần diễn như vậy.”

Vodka nghẹn lời.

Nghe cũng có lý đấy… nhưng sao cứ thấy như cậu ta chỉ đang nói cho có, thực chất thì chẳng buồn tẹo nào?

Vodka bực mình chỉ ra:

“Nhưng cậu chẳng những không báo thù, không quan tâm chuyện ông ta có thật sự là gián điệp không, lại chỉ quan tâm tới di sản.”

Izuki điềm nhiên đáp:

“Ở Trung Đông tôi học được một điều: Đừng bao giờ đánh giá sai bản thân. Nếu tôi không có năng lực động đến CIA, thì cũng đừng phí công làm gì. Còn chuyện nằm vùng… Ông ấy chắc chắn không phải gián điệp Liên Xô. Các người nói vậy, tôi nghi ngờ ngược lại Tổ chức có ý đồ riêng.”

Vodka: “…”

Tên này lý trí đến mức vô tình. Thậm chí còn lý trí hơn cả những thành viên được tẩy não từ nhỏ trong doanh trại huấn luyện của Tổ chức!

Không lẽ Arak thật sự cố tình dạy con nuôi thành như thế?

Gin không hề tức giận vì những lời đó, thậm chí còn có chút tán thưởng trong lòng — tâm trí vững vàng, không lãng phí cảm xúc vào việc vô ích, biết cái gì nên làm, cái gì không nên. Đây là người thông minh.

Trong mắt họ, bạc tình không đáng sợ, chỉ cần không phản bội là được.

Tuy Izuki thể hiện rõ thái độ thờ ơ với Tổ chức, nhưng dù sao cậu cũng không phải người trong Tổ chức. Chỉ cần sau này vẫn còn hữu dụng, Gin không ngại khoan nhượng thêm chút.

Thế nên, Gin vẫn giữ vẻ bình thản, nói:

“Arak đã xây nhiều bệnh viện và đường xá ở Trung Đông...”

Izuki tỏ ra hoàn toàn không hứng thú, mặt gần như viết rõ hai chữ: “Chỉ vậy?”

“Người khác không được xây à? Đám đó còn cứu ông ấy khi bị phục kích, sau này còn giúp cung cấp tin tình báo. Vậy ông ấy bỏ tiền xây bệnh viện có gì đáng ngạc nhiên? Buôn lậu các người hưởng lợi thì im, giờ lại quay sang nói ông ấy là gián điệp?”

Cậu khoanh tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn:

“Nếu không còn gì nữa thì tôi đi làm việc. Chuyện của ba tôi, ông ấy cũng chưa từng để tôi nhúng tay vào, tôi cũng chẳng hiểu gì về các người. Về sau mạnh ai nấy sống. Di sản cũng không cần viện cớ, không cho thì thôi. Tôi vốn dĩ là người bình thường đã muốn tự lực cánh sinh, rời xa Trung Đông…”

Vodka: “…Người bình thường???”

“Đúng, người bình thường.” Izuki ngẩng cằm, “Tôi chán ngấy nơi đó rồi. Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường ở Nhật. Tuy chưa quen lắm, nhưng tôi tin mình vẫn nuôi nổi bản thân.”

Vodka im lặng vài giây:

“Người bình thường sẽ không tuyển dụng sát thủ thông qua công ty riêng.”

Izuki khựng lại một chút:

“À… vì tôi chưa quen mấy công việc bình thường nên kiếm tạm sống qua ngày. Kiếm được chút tiền rồi tôi sẽ đi học lại, học làm người bình thường. Nhưng mà... mắt nhìn người của tôi là hàng top đấy, do tôi rèn trong cái vùng chết tiệt đó.”

Nhìn trúng cả tôi với đại ca cơ mà… — Vodka thầm chửi.

Trong đoạn đối thoại đó, Gin đã thu được những thông tin cần thiết.

Hắn vốn cũng không tin Arak là gián điệp Liên Xô.

Mấy chuyện viện trợ chỉ là kế hoạch cũ, Tổ chức cũng từng phê duyệt. Dù sao đường sá cũng giúp tăng hiệu suất vận chuyển, lấy được cảm tình dân bản xứ, còn có thể thu thập tin tình báo. CIA thì nhìn ai cũng thấy như gián điệp, mà Arak còn ảnh hưởng đến lợi ích Mỹ nữa. Tìm cớ xử lý ông ta là chuyện bình thường.

Cuộc nói chuyện này thực ra là phép thử. Arak bảo vệ con nuôi quá kỹ, đến nỗi Tổ chức chẳng nắm được gì. Gin chỉ muốn xem Izuki là loại người nào, để còn báo lại với Boss.

Kết quả không tệ cũng chẳng tốt — thằng nhóc này khó thuần, nhưng vẫn có thể khai thác.

Gin châm một điếu thuốc, hạ bớt tư thế uy hiếp, làm theo chỉ thị từ Boss, tìm cách “tẩy trắng” Tổ chức:

“Di sản của cậu phần lớn bị người Mỹ giữ, phần còn lại ở Trung Đông.”

Vodka nhanh trí chen vào:

“Tổ chức không định chiếm lấy di sản. Bị Mỹ lấy trước rồi. Nếu muốn nhận lại, cậu phải quay lại Trung Đông. Cậu gia nhập Tổ chức, bọn tôi sẽ giúp —”

Izuki cắt lời:

“Tôi ám ảnh với nơi đó. Trước kia không có lựa chọn, bây giờ tôi chỉ muốn làm người bình thường.”

Vodka nghẹn lời. Làm gì có “người bình thường” nào lại bỏ cả tuyến buôn lậu béo bở như vậy! Lại còn không bị Tổ chức kiểm soát chặt, kiếm bao nhiêu Tổ chức cũng mắt nhắm mắt mở.

Nhiều người tranh nhau vị trí ấy vỡ đầu, cậu này được trao trắng, lại từ chối!?

Vodka còn muốn nói gì đó, thì thấy Izuki nghiêng đầu nhìn thẳng mình, đôi mắt xanh lục lấp lánh ánh dò xét:

“Có vẻ anh rất muốn tôi quay lại Trung Đông nhỉ? Không phải tự nhiên đến tìm tôi đấy chứ? Có chuyện muốn nhờ?”

Vodka chột dạ.

Hỏng rồi! Mình đâu phải thành viên chuyên đàm phán đâu!

Gin cũng nhíu mày, nhưng hắn hiểu rõ năng lực của Vodka. Đối thủ lần này cũng khó nhằn. Nếu cần, đành gọi tổ đàm phán chính quy…

Nhưng Izuki lại đột ngột nói:

“Tôi cũng không hẳn là từ chối nghe anh nói. Nhưng trước hết, giúp tôi chuyện này.”

Vodka cảnh giác:

“Chuyện gì?”

“Đăng ký làm sát thủ cho công ty tôi, giúp tôi hoàn thành chỉ tiêu hôm nay để nhận tiền lương.”

Vodka muốn bật cười, nhưng thôi. Dù sao cũng thấy có cửa, bèn hỏi:

“Bao nhiêu? Tôi trả luôn cho cậu.”

Izuki trịnh trọng:

“Không được! Chúng tôi — những người bình thường — đều sống bằng đôi tay lao động của mình!”

Vodka: “…”

Tên này chắc chắn không phải người thường! Ở Trung Đông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu ta vậy!?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play