Matsuda Jinpei được giao nhiệm vụ hỗ trợ áp giải, liền đưa kẻ tình nghi có biểu hiện tâm lý bất ổn sang phòng thẩm vấn bên cạnh. Hagiwara Kenji ho khan một tiếng, vội vàng bỏ qua màn kịch nhỏ ban nãy, kéo lại đề tài vừa rồi.

“À, đừng để bị lời của nghi phạm ảnh hưởng. Cảnh sát lý tưởng là phải giống như cậu Sabukawa đây – người dám nghĩ dám làm, nhiệt huyết chính nghĩa. Nếu cậu có điều gì thắc mắc về công việc cảnh sát, cứ hỏi tôi nhé? Cảnh sát chúng tôi có trách nhiệm hỗ trợ giải đáp thắc mắc ~ Hay là… ta trao đổi phương thức liên lạc đi? Sau này biết đâu tôi lại có cơ hội ‘báo đáp’ cậu thì sao ~”

Usuha Izuki vừa dứt liên lạc với hệ thống, nghe xong liền thuận miệng hỏi lại:

“Việc trái pháp luật mà anh cũng giúp à?”

“Ha ha… cậu Sabukawa biết đùa quá…”

Ánh mắt đỏ sậm của chàng trai tóc đen từ nãy vẫn chưa nở nụ cười lấy một lần, khẽ lướt tới, khóe miệng nhếch nhẹ, không tiếng động mà cong lên:

“Còn tôi thì không nghĩ thế.”

Biểu cảm của Hagiwara Kenji lập tức cứng đờ.

Nụ cười kia như nhật thực kéo theo bóng tối, ánh sáng xung quanh bị nuốt trọn, chỉ còn lại mỗi mình anh trong một quầng sáng kim hoàn lạnh lẽo khiến lòng người nghẹt thở.

Ánh nhìn sắc bén ấy dừng thẳng trên người Hagiwara Kenji, khiến anh nổi hết da gà.

Đây là phép thử sao? Thử xem liệu anh có thể bị thế lực ngầm lôi kéo?

Nếu là người khác nói mấy câu kiểu đó, Hagiwara Kenji có thể xem như trò đùa, vui vẻ cười xòa cho qua. Nhưng đứng trước Sabukawa Fukaryu, anh lại nảy sinh cảm giác bất an khó hiểu, như thể đối phương… thực sự có thể làm ra chuyện đó.

Làm gì có ai ở Sở Cảnh sát Đô thị lại nghiêm túc tuyên bố sẽ đến “giúp trái pháp luật” chỉ vì nghĩa vụ cảnh sát chứ!

Chẳng lẽ anh lỡ xem mặt mà bắt hình dong rồi?

Hagiwara Kenji không hề hay biết, đúng vào lúc anh đang vật lộn giữa lý trí và thứ “Ánh hào quang đen tối” ấy, hệ thống của Usuha Izuki đã đúng giờ hiển thị giao diện thông báo, ghi nhận chuỗi “giá trị nghi ngờ” đến từ chính anh.

[Nhận được giá trị nghi ngờ từ Hagiwara Kenji: +500]

[Nhận được giá trị nghi ngờ từ Hagiwara Kenji: +300]

[Nhận được giá trị nghi ngờ từ Hagiwara Kenji: +100]

Usuha Izuki: “……”

Giao diện này mỗi giây cập nhật một lần, nhìn thấy chuỗi giá trị nghi ngờ tụt dốc nhanh như vậy, cậu hơi không hài lòng:

[Anh ta tự thuyết phục bản thân cũng nhanh quá rồi đó? Mới +500 rớt cái xuống +100… Chẳng lẽ lời nói của tôi chưa đủ đáng ngờ?]

Hệ thống: [Cậu vừa cứu hơn mười người, trong đó có cả anh ta. Bây giờ đúng lúc thiện cảm dành cho cậu đang ở đỉnh cao, có thể sinh ra nghi ngờ cũng đã rất tốt rồi. Huống hồ anh ta là nhân vật cốt lõi, giá trị quy đổi nghi ngờ rất cao.]

Giống như Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei là nhân vật cốt truyện trọng yếu, hoàn toàn khác cấp bậc so với tên tội phạm đặt bom vừa rồi. Tên đó dù cho +1000 điểm nghi ngờ, quy đổi ra tích phân cũng chỉ được đúng 1000. Còn Hagiwara có hệ số x2, tức là 1000 nghi ngờ tương đương 2000 tích phân.

Usuha Izuki đã là người chết, vừa mới ký khế ước với Hệ Thống Giá Trị Nghi Ngờ, hiện tại đang trong thời kỳ bảo hộ tân thủ. Sau khi thời kỳ này kết thúc, muốn tiếp tục tồn tại ở thế giới này, cậu phải dùng tích phân để đổi lấy sinh mệnh mỗi ngày hoặc các loại đạo cụ hỗ trợ.

Nếu tích đủ số điểm trong thời gian quy định, cậu có thể đổi lấy quyền cư trú vĩnh viễn ở thế giới này – thậm chí là thực hiện những điều ước lớn hơn, ví dụ như hồi sinh ai đó.

Vì vậy, tiếp cận nhiều nhân vật “quan trọng” là cách nâng cao hiệu suất thu thập giá trị nghi ngờ.

Tất nhiên, “cày nghi ngờ” cũng phải biết tiết chế, không thể dồn ép quá mức để rồi tự mình rơi vào kết cục bị đào thải — chẳng khác nào mổ gà lấy trứng.

Hagiwara Kenji vẫn còn nhiệm vụ phải làm, đành tạm biệt.

Usuha Izuki cũng không vội – thông tin liên lạc đã nằm trong tay, sau này còn rất nhiều cơ hội để “cày điểm”. Cậu đã buông mồi câu “Tôi đang cân nhắc làm cảnh sát”, không tin bên kia không mắc câu.

Mục tiêu tại Tokyo đã hoàn thành, tiếp theo cậu phải rời khỏi đây, nhanh chóng quay về Fukuoka, theo kế hoạch ban đầu để gặp mặt Gin và Vodka.

Trong lúc tính toán thời gian, Usuha Izuki không nhịn được phàn nàn với hệ thống:

[Tôi đọc tiểu thuyết thấy người ta toàn điều khiển hai thân thể cùng lúc, đó mới gọi là phân thân. Tôi đây chỉ có một thân xác, nghiêm túc mà nói thì gọi là “biến thân” thôi đúng không?]

Hệ thống không chịu thua:

[Cậu có đủ tích phân thì vào thương thành mà đổi thêm thân xác, tại cậu không chịu mua ——]

[Mỗi giây điều khiển thân phân thân đều tiêu tốn tích phân, đúng là lũ tư bản các cậu. Tôi mà bại lộ thì chắc chắn là lỗi thiết kế hệ thống chứ không phải do tôi.]

Dù nói vậy, Usuha Izuki cũng không quá lo. Khi chọn kỹ năng cho “Sabukawa Fukaryu”, cậu đã xác định nhân vật này sẽ vào Tổ chức, nên đương nhiên cũng trang bị kỹ năng né tránh camera – kỹ năng đó bây giờ không uổng phí.

Huống hồ…

[Furuya Rei còn ra vào sở cảnh sát lẫn xưởng rượu công khai mà không bị bại lộ! Tôi cũng làm được!]

Hệ thống: [… Đừng cạnh tranh kỳ lạ nữa. Mau về Fukuoka đi. Gin và Vodka đang đợi.]

Đêm đó, người bị hệ thống và Izuki đồng loạt nhắc tên – Gin và Vodka – chính thức đặt chân đến Fukuoka.

Vodka cảnh giác quan sát xung quanh.

Không còn cách nào khác, Fukuoka là địa bàn hỗn tạp, đặc biệt là khu Hakata. Nghe nói chỉ một biển quảng cáo rơi xuống cũng có thể đập chết sát thủ. Người của Tổ chức ở đây thường “mất liên lạc” không rõ nguyên nhân.

Lúc đầu còn nghi có phản bội, tra ra mới biết toàn là vạ lây. Có kẻ thậm chí chỉ vì đi nhầm đường cũng mất mạng.

Tháng trước không ai mất tích, nhưng lại có người phản bội Tổ chức – bị Gin ra tay xử lý. Nói thật, nơi này đúng là tổn thất hơi cao.

Để nhiệm vụ lần này không “chết giữa đường”, tổ tình báo đành yêu cầu điều động bảo tiêu. Vừa khéo Gin đang rảnh, liền dẫn Vodka tới.

Nhiệm vụ của họ – là tìm một người.

Tình báo rất ít, chỉ biết đối phương nhập cư trái phép vào cảng Hakata. Nếu cố tình che giấu thân phận thì sẽ rất khó lần ra, nhưng người này lại sở hữu giá trị cực cao – không thể không tìm.

“Đại ca, lỡ tên nhóc đó chết rồi thì sao?” Vodka thấp thỏm, “Nghe nói Arak rất chiều nó – con nuôi mà. Nếu thật là đại thiếu gia, người của ta ở đây chết cả đống còn hắn…”

Gin lạnh giọng: “Fukuoka có loạn cũng không bằng Trung Đông. Đã sống sót ở Trung Đông, thì nơi này không giết nổi hắn.”

“Nhưng đó là khi có Arak che chở. Còn bây giờ Arak…”

Đột nhiên, Gin dừng bước, xoay đầu nhìn về một hướng.

Vodka cũng im bặt, dừng chân theo.

Dưới ánh đèn đường, một thiếu niên tóc bạc đội mũ cao bồi đứng đó.

Tóc dài, đuôi tóc lượn xoăn, mái hơi rủ che mắt, nhưng bên trái được kẹp cố định để lộ ra đôi mắt xanh nhạt và khuyên tai ánh bạc.

Vẻ ngoài như một thiếu niên thời thượng bình thường – cho đến khi nhìn kỹ.

Cậu ta mặc áo khoác vải dệt màu xanh lục, áo đen bên trong, quần đỏ phía dưới, đi giày da nâu.

Màu sắc loạn đến chói mắt.

Vodka còn phát hiện: cổ tay trái cậu ta quấn chuỗi Phật châu, cổ đeo cây thánh giá.

—— Một đống đạo cụ hỗn loạn như thể mới từ thôn tân thủ chui ra!

Vodka trợn tròn mắt:

(Giới trẻ bây giờ sao rồi trời?! Tương lai đặt vào tay tụi nó chắc xong đời luôn quá!)

Còn thiếu niên kia – bị nhìn chằm chằm vẫn ung dung, còn chủ động lên tiếng:

“Ê, giết một người các anh được bao nhiêu tiền? Có muốn đổi chỗ làm không?”

Lời này… không phải của dân thường!

Vodka cảnh giác đặt tay lên súng: “Đại ca?”

Gin vẫn bình tĩnh: “Đây là Fukuoka Hakata.”

Sát thủ ở đây nhan nhản, xác người nhiều như chó. Việc công ty giết người công khai tuyển dụng không còn gì bất ngờ.

Vodka vẫn thấy khó hiểu: “Nhưng sao hắn biết được chúng ta là sát thủ?”

Dù là thường dân, nhiều người ở đây cũng ăn mặc như xã hội đen để tạo uy – chứ họ mặc vest đen cơ bản mà!

Thiếu niên cười: “Tôi vừa từ Trung Đông về, rất nhạy cảm với khí chất các anh. Vậy nên mới được nhận vào làm HR công ty giết người. Biết phát huy thế mạnh cá nhân là vậy đó.”

—— Trung Đông!?

Vodka ngớ người. Có vẻ anh đã hiểu vì sao đại ca lại nhìn đối phương như thế.

Thiếu niên này… cũng tóc bạc, tuổi tương đương, lại có khí chất đặc biệt. Anh lấy ảnh trong túi ra đối chiếu.

Sau khi lược bỏ các yếu tố gây rối, Vodka kết luận:

“Cậu là Usuha Izuki?”

“… Anh nhận ra tôi?”

Vodka mừng rỡ: “Đại ca! Tìm được rồi! Nhiệm vụ hoàn thành!”

Giữa biển người, vừa đến Fukuoka đã gặp – vận khí gì đây trời!

“Tìm tôi?” Usuha nghiêng đầu, “Vậy các anh là người ba tôi phái đến đón tôi –  Whiskey Nhật Bản?”

Vodka mặt cứng đờ: “Không phải. Whiskey Nhật Bản là nằm vùng, tháng trước đã bị thanh trừng.”

“Hả? Bảo sao tôi đợi hoài không ai đến đón, tự lực cánh sinh đi làm công ăn lương… Ba tôi bên kia cũng mất liên lạc luôn, giờ tôi không biết phải làm gì tiếp… Ba tôi không sao chứ?”

Vodka đẩy kính râm: “Arak đã bị CIA ám sát.”

Nụ cười của Usuha lập tức biến mất: “… CIA?”

Lúc này Gin mới lên tiếng: “Nghe nói Arak là gián điệp Liên Xô.”

Hắn nhìn xuống Usuha Izuki, ánh mắt sắc lạnh, xen lẫn dò xét:

“Cậu là con nuôi của hắn – có gì cần giải thích không?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play