Lang Thước khẽ ho một tiếng rồi giải thích: “Đám thú nhân kia là đến hỗ trợ, chỉ khi ăn cơm mới như vậy, về sau gặp thì…”
“Tránh xa một chút.” Lang Dụ ngắt lời đệ đệ, cảnh cáo một bầy ấu tể: “Bọn họ nhìn thấy đồ ăn thì chẳng nhìn đường đâu.”
Lang Thước: “…” Được rồi, cậu từ bỏ giải thích. Quả thật lời này không oan uổng gì đám á thành niên, hễ nhìn thấy đồ ăn thì bọn họ chẳng còn để tâm đến cái gì khác. Mấy ấu tể này tuy đã lớn hơn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là hài tử, chịu không nổi bị á thành niên va phải.
“Được ạ.” Một bầy ấu tể đồng thanh đáp.
Lang Dụ cũng không truy cứu việc bọn chúng đã khôi phục mà không nói cho người lớn biết, chỉ căn dặn: “Lần sau không được gạt nữa.”
“Được!” Lũ ấu tể ngoan ngoãn đáp lời.
Thấy huynh trưởng dạy bảo xong, Lang Thước liền chỉ vào đống thảo lót bên cạnh:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT