Giang Hàm dần dần thích nghi với cuộc sống ở thế giới ma pháp.

Nơi này tuy không có đồ điện, nhưng có đèn quang ma pháp để chiếu sáng, có trận pháp ma pháp lấy nước bất cứ lúc nào, có đồng hồ cát ma pháp ghi lại thời gian… Điều kiện sinh hoạt thực sự rất tiện lợi.

Nếu nói có điều gì khiến cậu phiền não thì nhất định là nuôi nhóc con——

Long Bảo quá bám người.

Ngoài ăn cơm, ngủ và đi học ra, phần lớn thời gian còn lại Giang Hàm đều ở trong APP bầu bạn với Long Bảo, nhưng vẫn là không đủ.

Chỉ cần cậu không ở bên cạnh thì Long Bảo sẽ không ăn không uống, khóc đến trời đất u ám.

Cần phải nghĩ cách thôi.

“Long tộc thích những vật lấp lánh. Theo ghi chép, ngàn năm trước, Long Kỵ Sĩ sẽ tìm ma pháp diệu thạch từ biển sâu để tặng cho cộng sự cự long của mình…”

Trong tiết Thường Thức Đại Lục Tây Huyễn, Eugene giảng đến đây thì để ý thấy gương mặt biến đổi của học sinh hàng đầu tiên:

“Giang Hàm, em có thắc mắc gì sao?”

“Chỉ cần là lấp lánh thì bọn chúng đều thích sao? Cho dù không có giá trị?”

“Đúng vậy, trong ghi chép còn có cả chuyện cự long trộm mảnh vỡ thủy tinh có hoa văn màu từ Thần Điện nữa cơ. Thật là những đứa to xác đáng yêu, ha ha!”

Toàn thân trên dưới cộng lại không thấy được một đồng bạc nào, Giang Hàm thở phào một hơi.

Tan học xong, cậu xác nhận Long Bảo trong APP vẫn đang ngủ, lập tức đi đến một phòng học khác.

Số lượng học sinh ở đây tuy không nhiều bằng lớp ma pháp hay kiếm thuật, nhưng các hàng ghế phía trước đều kín chỗ.

“Thầy ạ.” Giang Hàm chào một tiếng rồi bắt đầu tìm chỗ ngồi.

“Ờ… Ờ? Đứng lại!”

Đuôi lông mày của giáo viên giật giật một cách kỳ quái: “Giang Hàm? Sao em lại ở đây?”

“Em đến học.”

“Em đi nhầm lớp rồi.” Giáo viên chỉ vào bảng tên treo trước cửa.

“Đây là lớp luyện kim.”

“Em chọn học luyện kim.”

“Em tưởng thầy là đồ ngốc à!” Giáo viên luyện kim đập mạnh xuống bàn, cánh tay máy kêu “rầm” một tiếng.

“Ai trong học viện này mà không biết em đăng ký lớp Thường Thức.”

“Thầy Hall đồng ý cho em tự do chọn lớp.” Giang Hàm đưa ra bảng danh sách môn học có chữ ký của Hall, nói năng có căn cứ.

“Không có quy định là chỉ được chọn một môn.”

“……” Áo choàng lông quạ của giáo viên khẽ rung rung như sóng nhỏ.

Các học sinh không ai dám lên tiếng. Trong bầu không khí im lặng quỷ dị ấy, Giang Hàm ngồi xuống một chỗ không quá dễ thấy.

“Kệ đi, coi như nó đến nghe ké.” Giáo viên luyện kim tự tẩy não mình, buộc bản thân tập trung vào bài giảng.

“Hôm nay chúng ta học luyện kim chi thuật —— chuyển hóa vật chất. Trên bàn các em đều có sẵn một số nguyên liệu cơ bản…”

Trong lúc giảng, tầm mắt thầy vô thức liếc về một góc nào đó.

Giống như Eugene từng nói, học sinh kia khi nghe giảng thì cực kỳ chăm chú.

Nếu thật sự nó chọn lớp luyện kim thì cũng không tồi…

“Bốp!” Giáo viên luyện kim hoàn hồn, tự tát mình một cái bằng cánh tay máy.

“Nghiêm túc giảng bài! Hiểu chưa!”

Cả lớp: ?

“Hôm nay bài học này với những bạn đã thức tỉnh thiên phú luyện kim mà nói thì tương đối đơn giản. Còn các bạn không có thiên phú cũng đừng nản, mượn chú ngữ của thầy thì vẫn có thể hoàn thành chuyển hóa cơ bản.

Tiếp theo, mọi người tự thực hành.”

Giáo viên bước xuống bục, đi vòng giữa các bàn để quan sát tình hình.

Học sinh đồng loạt lấy khoáng thạch từ đống nguyên liệu trên bàn, bắt đầu thử chuyển hóa vật chất.

Thầy gật gù hài lòng, rồi liếc về phía Giang Hàm——

Giang Hàm chọn một mảnh vải bố.

“!?” Sắc mặt giáo viên thay đổi rõ rệt.

Trong luyện kim, vật chất được phân chia cấp bậc nghiêm ngặt. Những nguyên liệu cao cấp chứa sẵn lực lượng tự nhiên như khoáng thạch, kim loại… rất dễ chuyển hóa thành công.

Còn vải dệt thì thuộc về vật chất cấp thấp.

Với trình độ của giáo viên luyện kim, thầy còn có thể miễn cưỡng chuyển hóa giữa các vật chất cấp thấp, nhưng nếu muốn biến vật chất cấp thấp thành vật chất cao cấp thì chỉ có luyện kim sư cấp truyền thuyết mới làm được.

“Giang Hàm… biết đâu nó đang ẩn giấu thực lực.” Lời của Hall như vang lên bên tai thầy.

Giáo viên luyện kim nhẹ nhàng bước đến gần bàn Giang Hàm, sợ làm phiền động tác tỉ mỉ cắt vải của cậu.

“Một luyện kim sư mới… sắp xuất hiện sao…” Linh cảm vừa hoang đường vừa hợp lý ấy trào lên không kìm được.

Trong lúc thầy vừa lo lắng vừa chờ mong, Giang Hàm lấy kim chỉ, may vá miếng vải ấy, rồi nhét thêm bông vào.

Cậu khéo tay nên chẳng mấy chốc đã hoàn thành một con búp bê vải, đường may dày và đều.

“Hay là nó định thay đổi hình dạng của vật chất cấp thấp để hoàn thành chuyển hóa?” Giáo viên luyện kim cảm thấy như được khai sáng, tiếp tục quan sát.

“Vậy bước tiếp theo chắc chắn là luyện kim.”

Quả nhiên, Giang Hàm khẽ mấp máy môi, đọc lại chú ngữ luyện kim vừa học trong giờ.

Búp bê tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt——đó là dấu hiệu luyện kim thành công.

“Chúc mừng em đã thành công!”

Tiếng hét đột ngột khiến cả lớp giật mình.

Mọi người trố mắt nhìn vị giáo viên luyện kim vốn điềm tĩnh bỗng hóa thành loài vượn leo dây, điên cuồng chạy tới bàn của Giang Hàm:

“Đây sẽ là cột mốc đột phá trong lịch sử luyện kim…”

Nhưng khi thấy rõ thứ trong tay Giang Hàm, nụ cười rạng rỡ của thầy tan biến trong thoáng chốc.

Cánh tay máy nâng con búp bê lên: “Đây chẳng phải là một con búp bê bình thường sao?”

Thầy không cam lòng, bóp nắn khắp các bộ phận của nó, mong tìm ra dấu vết “chuyển hóa vật chất vải dệt”: “Sao lại không có thay đổi gì, rõ ràng vừa rồi em luyện kim thành công!”

Giang Hàm: “Em chỉ chuyển hóa đôi mắt của nó thôi.”

“Đôi mắt…” Giáo viên luyện kim và con búp bê mắt to trừng mắt nhỏ.

Ở vị trí đôi mắt búp bê, hai viên khoáng thạch đã được Giang Hàm chuyển hóa thành những viên… pha lê sáng lấp lánh.

Pha lê được mài thành nhiều góc cạnh như thủy tinh, ánh sáng phản chiếu đâm thẳng vào mắt thầy.

Thầy phải nheo mắt lại: “Biến một viên khoáng thạch giá 1 đồng bạc thành cả đống pha lê giá 1 xu, nói cho thầy lý do đi.”

“Bởi vì nó lấp lánh.”

Giang Hàm chột dạ cúi đầu: “Em không rõ giá của chúng…”

“Thầy hiểu rồi, em đến lớp luyện kim chỉ để xin nguyên liệu, làm ra cái đồ xấu xí này chứ gì?”

Giáo viên nhìn vào con “đồ xấu xí” trong tay, từ hai viên pha lê ấy nhìn ra ba phần trào phúng, ba phần ngốc nghếch, và bốn phần… không thèm quan tâm.

Cánh tay máy buông ra, búp bê rơi về tay Giang Hàm.

Lông quạ trên áo choàng vẽ thành một vòng cung, để lại cho Giang Hàm một bóng lưng đầy chết lặng:

“Ra ngoài đừng nói em là học trò của ta.”

Học sinh trong lớp bàn tán xôn xao:

“Lần đầu tiên nghe thầy luyện kim chấm tác phẩm học trò mà đánh giá thấp như vậy.”

“Đồ xấu á? Phụt!”

Giang Hàm ôm con thú bông vào lòng, ngón cái khẽ vuốt ve lớp vải dệt:

“Bị ghét bỏ rồi…”

May mà, Long Bảo không chê.

Có thể vì trên thú bông vương đầy hơi thở của Giang Hàm, nên sau khi nhận được món quà này thì Long Bảo quý không muốn rời.

Nó cắn lấy thú bông, vừa chạy vòng vòng quanh Giang Hàm vừa nhảy nhót.

“Long Bảo giỏi quá, mới thế mà đã biết đi rồi.”

“Hô!” Long Bảo kiêu ngạo phun ra một hơi, đôi cánh ngắn chưa kịp phát triển đập phạch mấy cái.

“Ừ, sau này còn có thể bay nữa, tìm đâu ra một nhóc Long Bảo ngoan thế này chứ?”

“Hô hô!” Được khen nên Long Bảo phổng mũi, nhào vào vòng tay Giang Hàm mà liếm lấy liếm để.

“Hôm nay ngoan không, trước lúc anh đến có khóc không?”

Long Bảo cụp cánh thịt xuống, chột dạ nên liếm người nhanh hơn.

“Sau này thấy nhớ thì bảo nó ở bên bé nhé.” Giang Hàm nhặt hình thú bông lên.

“Bé xem này, hai cái tay hai cái chân, giống anh không?”

“Nhóc hay khóc” nhìn thú bông, rồi lại nhìn Giang Hàm, đôi mắt nhanh chóng ươn ướt:

“Ô ô? Hàm Hàm không cần bé nữa à?”

“Không khóc không khóc, đương nhiên anh vẫn sẽ chơi với Long Bảo. Chỉ là khi anh không ở bên, thú bông sẽ thay ta giám sát xem Long Bảo có khóc không thôi.”

Giang Hàm bế chú rồng con lên, giờ nó đã to bằng một con chó lớn, chiếm trọn vòng tay cậu.

Long Bảo thì chẳng có chút “ý thức mình lớn rồi” nào, chỉ rầm rì cọ người.

“Sau này, mỗi lần anh đến thì sẽ hỏi thú bông ‘Long Bảo có khóc không, có làm nhóc kiên cường không’. Nếu làm tốt thì sẽ được thưởng một cái hôn.”

Giang Hàm đặt một cái hôn lên lớp vảy giữa hai sừng rồng: “Giống như thế này.”

Đồng tử Long Bảo lập tức co lại, duỗi thẳng móng vuốt, như thề nguyện: “Ngao ngao!” Bé sẽ làm nhóc kiên cường nhất!

Nó ôm thú bông, nghiêng đầu nghiên cứu hai viên cầu pha lê trong suốt long lanh:

“Ô?” Nó thật sự có thể nhìn ra con có khóc hay không à?

Giang Hàm bật cười.

Cậu nhìn chằm chằm biểu cảm sống động của Long Bảo: “Long Bảo, bé ở quần đảo Không Trung Chi Cảnh phải không?”

Long Bảo ngây thơ mờ mịt, khoa tay múa chân hình quả trứng: “Ngao.” Con ở trong vỏ trứng.

Giang Hàm im lặng, cố nén khóe miệng.

Long Bảo thấy cậu thất vọng, liền lắc lắc kéo cậu: “Ngao ngao!” Bé ở đâu cũng được! Hàm Hàm muốn bé ở đâu, bé sẽ ở đó!

Giang Hàm an ủi: “Không sao, là anh nóng vội thôi.”

Nhiệt độ cơ thể của rồng con thấp hơn loài người một chút, cảm giác lớp vảy thật đến mức chẳng giống như đang chơi trong một ứng dụng nuôi thú ảo.

“Ứng dụng nuôi dưỡng nhóc con, tôi biết cậu nghe thấy.” Giang Hàm nói thầm trong đầu.

“Long Bảo cũng ở Đại Lục Tây Huyễn, đúng không?”

【Cậu có thể coi nhóc con trong ứng dụng như thú cưng điện tử.】

Giang Hàm ôm chặt Long Bảo: “Tôi cảm nhận được, nó không thể chỉ là một chuỗi số liệu. Nó thực sự tồn tại!”

【Tích tích!】

【Cảnh cáo: Xin đừng nghi ngờ thông tin ứng dụng cung cấp.】

Trong không gian hư ảo lại hiện lên một mũi tên chỉ về phía Long Bảo: 【Cậu không thể tìm được nó ngoài ứng dụng.】

【Cứ thử đi.】

---

“Hall, ông đang làm gì vậy?” Thầy luyện kim hỏi.

Hall đang nghịch mấy viên đá, nguyên tố ma lực nhàn nhạt lóe sáng trên áo choàng pháp sư: “Sắp xếp lại các đá ghi chép ma pháp.”

“Mấy viên ghi chép này là về tộc rồng đúng không, có rồng xuất hiện à?”

“Trước mắt thì chưa, nhưng…” Hall hạ giọng.

“Trong trận quyết đấu tân sinh, Nicole cảm nhận được trên người Giang Hàm có áp lực uy áp rất mạnh. Nghe cậu ta miêu tả thì giống như là hơi thở của rồng.”

“Thật không đó, rồng đã mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện. Hơn nữa cái cậu Giang Hàm đó…”

Thầy luyện kim nhớ đến “món đồ xấu” mà Giang Hàm khâu trong giờ học, không khỏi lắc đầu:

“Đừng nghĩ cậu ta thần bí quá, cậu ta chắc chắn sẽ làm ông thất vọng thôi.”

“Vậy sao.” Hall làm như không nghe, từng viên từng viên kích hoạt đá ghi chép ma pháp, xem có tấm ảnh nào liên quan đến tộc rồng không.

“Uổng công thôi.”

Thầy luyện kim nhún vai quay đi, nhưng khóe mắt bất chợt lia qua một thứ gì đó khiến ông ta khựng bước:

“Vừa rồi đó là cái gì vậy?!”

“?” Hall giật mình run tay, làm rơi một viên đá xuống bàn.

“Chính là viên này, mau chiếu lại ảnh ra!” Giọng thầy luyện kim gấp gáp, còn quan tâm hơn Hall.

“Ông làm sao thế, lúc hét lúc nói…”

Hall càu nhàu, nhưng vẫn truyền ma lực vào viên đá ghi chép.

Đá ghi chép ma pháp lưu giữ hình ảnh thông qua một ma trận mini bên trong. Chỉ cần kích hoạt bằng ma pháp, có thể xem lại bất cứ lúc nào.

Trên viên đá, hiện ra một hình ảnh——

Đó là một ma pháp trận khổng lồ, được cấu thành từ những hoa văn hình học phức tạp, xen lẫn ký tự cổ xưa xa lạ. Dù chỉ nhìn qua viên đá thì vẫn có thể mơ hồ cảm nhận dao động ma lực.

Hall: “Đây là ma pháp trận chụp gần vương quốc Noxis, theo suy đoán, là của tộc rồng dùng để truy tìm khí tức.”

Thầy luyện kim chỉ vào giữa trận pháp, bàn tay máy giả run lên không ngừng: “Ở chính giữa, chẳng phải là…”

“À cái đó à, ảnh chụp mờ quá, loài người vẫn chưa nghiên cứu ra là gì.” Hall nhướng mày.

“Chẳng lẽ ông biết?”

“Hình dạng này, chất liệu này, hai viên cầu pha lê sáng lấp lánh này… Không sai được, chính là ‘món đồ xấu’!”

“Món đồ xấu?”

“Đúng! Giang Hàm dùng luyện kim thuật luyện hai viên pha lê này, gắn cho con búp bê làm mắt.”

“Ha ha ha, sao ma pháp trận lại chiếu hình con rối của Giang Hàm được, ông nhìn nhầm rồi.”

“Hall, tin tôi đi, tôi vừa tận mắt thấy hình dáng của con búp bê đó!”

“Vừa rồi á? Vậy lại càng không thể.”

Hall gõ ngón tay lên viên đá, chắc chắn nói: “Bức hình này chụp từ… hai trăm năm trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play