Tân sinh quyết đấu không chỉ là màn cạnh tranh giữa học sinh mà còn là lúc giáo viên âm thầm dậy sóng.

“Hall, năm nay ông đúng là nhận được hạt giống tốt.”

“Đúng đó, học sinh bọn tôi căn bản không phải đối thủ của Nicole.”

“Ông quả nhiên biết dạy.”

Nghe mấy giáo viên khác vừa chua vừa hâm mộ, Hall chỉ xua tay: “Hung Minh Cự Tích của Nicole là do gia tộc nó cung cấp, tôi chẳng có công lao gì.”

Giáo viên luyện kim chán chường khảy khảy cánh tay máy: “Có Hung Minh Cự Tích, Nicole đi tham gia tốt nghiệp thí luyện cũng không thành vấn đề. Năm nay tân sinh quyết đấu, học sinh bọn tôi đều biến thành nền.”

Như để chứng minh lời này, trên đài quyết đấu, Hung Minh Cự Tích nhàn nhã cắn đứt kiếm sắt của tân sinh khoa kiếm thuật.

Giáo viên kiếm thuật Unna nhún vai: 

“Đừng nói thế, quan trọng là tham gia.”

“Ờ…” Eugene xấu hổ đẩy gọng kính đồng thau.

Ánh mắt các giáo viên đồng loạt đổ dồn về phía hắn, bầu không khí dần trở nên vi diệu.

Giữa mày Hall nhíu chặt: “Eugene, năm nay khóa của ông không có tân sinh đại diện sao?”

“Có!” Eugene đảo mắt tìm quanh đài quyết đấu, rồi lại trở nên không chắc chắn: 

“Cũng có thể là không.”

“Ông ngay cả nghi thức thức tỉnh thiên phú cũng không tham gia, sao mà nhận tân sinh được.”

“Cho dù tôi có đi thì cũng chẳng có học sinh nào muốn học lớp tôi cả!” Eugene run nhẹ người.

“Tôi không muốn bị học sinh nhìn bằng ánh mắt ‘phế vật’…”

Hall thở dài.

Ông đứng dậy, hướng đám học sinh lớn tiếng: “Đến đây là kết thúc. Tất cả các trận của đại diện tân sinh đã xong…”

Hall là Ma Đạo Sư hiếm hoi của vương quốc Naclis, uy tín cực cao.

Chỉ cần ông mở miệng thì dưới đài liền im phăng phắc, sợ lỡ làm ồn khi hắn nói.

Ngoại trừ một người —— “Thầy ơi, còn một trận nữa.”

“Tôi là đại diện lớp Thường Thức.”

Trong đám nhân tộc phổ biến chiều cao 1m85, Giang Hàm cao 1m80 chẳng mấy nổi bật, cậu giơ một tay thật cao, ra hiệu cho dãy giáo viên biết vị trí mình.

Eugene mừng rỡ nhảy dựng lên: “Giang Hàm!”

Cậu mỉm cười với ông: “Thầy, em đến muộn, xin lỗi.”

Học sinh xung quanh nhanh chóng nhận ra “người quen” của buổi lễ thức tỉnh hôm trước, liền tự giác nhường cho cậu một lối lên đài.

Người vừa trò chuyện với cậu nãy giờ suýt rớt cằm xuống đất, như thấy ma:

“Cậu… cậu thật sự là đại diện lớp Thường Thức!?”

Giang Hàm gật đầu: “Ừ, là tôi.”

“Bình tĩnh! Đừng lên đó! Đó là Hung Minh Cự Tích đó! Á long! Cậu muốn đi chịu chết à?”

Cậu lập tức rút tay mình khỏi sự níu kéo: 

“Đừng chạm vào, tôi chưa rửa tay.”

“……?”

Học sinh kia vẫn giữ nguyên tư thế kéo người, chết sững tại chỗ.

Chưa rửa tay?

Đó mới là trọng điểm sao!?

Giang Hàm cẩn thận thu tay lại, không muốn đôi bàn tay từng bị Long Bảo liếm chạm vào người khác.

Cậu không ngại nước miếng Long Bảo, nhưng đâu phải ai cũng thế, đúng không?

“A… a…” Hung Minh Cự Tích khịt khịt mũi, tròng mắt đảo về một hướng nào đó dưới đài.

“Thấy chưa, đó chính là tân sinh lớp Thường Thức của chúng tôi!” Eugene chỉ vào Giang Hàm, giới thiệu với các giáo viên: “Cậu ấy tên Giang Hàm! Ca ha ——”

“Có ấn tượng, là cậu ta đã làm nổ ma pháp trận trong buổi lễ thức tỉnh.”

“Lại còn chọn lớp Thường Thức sao…”

“Thiên phú chỉ là một trò chơi, thật sự muốn thách đấu Nicole à?”

Đám giáo viên bắt đầu quan sát kỹ tân sinh đang đứng trên đài quyết đấu.

Tóc đen hiếm thấy, ngũ quan mềm mại, nhìn qua có vẻ dễ gần, nhưng thần sắc lại như có lửa cháy.

Kinh nghiệm từng thấy vô số cường giả, vậy mà lúc này họ lại không thể phân biệt Giang Hàm là quả hồng mềm hay cao thủ ẩn mình.

“Eugene, học sinh của ông không mang vũ khí, định tay không lên đài sao?”

“Nó chỉ là tiện đường đi ngang qua thôi.” Eugene kéo kéo áo choàng của Hall.

“Hall, nhất định phải bảo vệ học sinh của tôi, tôi chỉ có mỗi đứa này là chịu nghe giảng thôi!”

Hall cất giọng rõ ràng, lớn tiếng: “Các học sinh chú ý, tôi nhấn mạnh một lần nữa ——

Tân sinh quyết đấu điểm đến là dừng, nhận ra sự chênh lệch thực lực thì có thể lập tức nhận thua.”

Ánh mắt ông cố ý dừng lại trên người Giang Hàm vài giây, rồi mới tuyên bố: “Bắt đầu!”

Thức tỉnh ngự thú hệ thiên tài tân sinh vs tân sinh lớp Thường Thức có năng lực bị coi là phế vật.

Trận đấu này diễn ra rất nhanh, nhưng ở một góc độ nào đó thì lại là trận đặc sắc nhất.

Dưới đài, học sinh háo hức bàn tán:

“Tôi đoán cậu lớp Thường Thức kia trụ được mười giây.”

“Sao mà được, nhiều nhất ba giây!”

“Vì sao…”

Trên đài, Nicole nắm chặt hai nắm đấm, đôi mắt âm trầm khóa chặt Giang Hàm, lặp lại câu hỏi bằng giọng lạnh lẽo: “Vì sao?”

Giang Hàm thấy môi đối phương mấp máy: “Cậu đang nói với tôi?”

“Vì sao mỗi lần nổi bật đều bị cậu cướp mất?”

Giọng Nicole như rít qua kẽ răng: “Nghi thức thức tỉnh là một, hôm nay quyết đấu cũng là một, rõ ràng tôi mới là người có thiên phú tốt nhất, mạnh nhất, tại sao thầy cô và các bạn lại chú ý cậu hơn!?”

Đúng là một đứa nhóc tuổi dậy thì.

Giang Hàm thầm kết luận, ánh mắt bình thản như ánh trăng ngấm vào ngọc.

Bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, Nicole chớp mắt đã cảm giác mình giống như một đứa trẻ con cáu kỉnh, tức giận đến mức lông mày cũng dựng thẳng lên.

“Tôi sẽ lập tức chứng minh cho mọi người thấy ai mới là tân sinh đáng được chú ý hơn! Hung Minh Cự Tích, xông lên cho tao!”

“… Hô.”

Đáp lại Nicole chỉ là một tiếng thở dốc yếu ớt.

“?” Nicole cúi đầu.

“Đừng có lười, mau đi đi!”

Không biết từ khi nào, Hung Minh Cự Tích đã trốn ra phía sau cậu, lớp vảy vốn cứng rắn như tấm chắn nay dựng đứng cả lên, cơ thể căng chặt như thể giây tiếp theo sẽ bắn ra ngoài.

“Mày làm sao vậy?” Nicole chỉ về phía Giang Hàm.

“Đối thủ ở bên kia, không thấy sao?”

Con ma thú vốn thường dùng ánh mắt lạnh lùng liếc người này, vừa nhìn thấy Giang Hàm thì đồng tử lập tức co lại thành hai khe hẹp, chóp đuôi cong lên, khựng lại thành một vòng cung sợ hãi.

Không chỉ Nicole, các học sinh đang quan sát cũng nhận ra trạng thái khác thường của Hung Minh Cự Tích.

“Hình như nó… đang sợ?”

“Không thể nào, nó thuộc dòng á long, chỉ cần dựa vào uy áp thôi cũng có thể tung hoành trong rừng ma thú!”

“Chẳng lẽ nó không chịu nghe lệnh Nicole?”

“Ha ha, chẳng lẽ Nicole lại thua một tên thiên phú ‘phế vật’ sao!”

Nicole sốt ruột đến mức dậm mạnh chân: 

“Đi đánh bại tên nhân tộc kia cho tao, ngay lập tức!”

Nhân tộc thức tỉnh thiên phú ngự thú có thể ký khế ước với ma thú và ra lệnh cho chúng.

Thế nhưng bản năng của Hung Minh Cự Tích lại như đang chống đối mệnh lệnh này, giữ nguyên tư thế quỳ sát đất kỳ quái, không nhúc nhích.

Giang Hàm bước lên một bước: “Tôj…”

Còn chưa nói xong, dị biến bỗng xảy ra.

Hung Minh Cự Tích hít một hơi thật dài, rồi bất ngờ lật ngửa ra, bốn chân chổng lên trời, run rẩy vài cái…

Bốn phía lập tức ồ lên.

Hall niệm chú ngữ, mượn nguyên tố phong bay lên đài quyết đấu, kiểm tra tình trạng của Hung Minh Cự Tích.

“Đừng lo.” Ông trấn an Nicole đang ngơ ngác.

“Con ma thú này chỉ là ngất xỉu thôi.”

Dưới đài, có học sinh vừa đến xem trận đấu kinh ngạc thốt lên: “Ai đã khiến Hung Minh Cự Tích ngất vậy?”

Toàn bộ khán giả theo dõi từ đầu đều không hiểu gì cả:

“Không biết, trận đấu còn chưa bắt đầu mà sao giống như đã kết thúc rồi.”

“Tên tóc đen kia vận may tốt ghê, vừa đặt chân lên đài, ma thú của đối thủ đã xảy ra vấn đề.”

“Yên lặng! Yên lặng ——”

Hall cắt ngang tiếng ồn ào, nhìn về phía Giang Hàm: “Vừa rồi cậu định nói gì?”

“Tôi nhận thua.”

“Cậu…”

“Cậu nhận thua!?” Nicole hét lên, giọng chói tai át cả Hall.

Nicole run rẩy chỉ vào Giang Hàm: “Cậu… cậu đang sỉ nhục tôi.”

“Tôi không có ý đó.”

Giang Hàm lễ phép chào Hall và giáo viên Eugene: “Các thầy, em xin phép đi trước.”

Nhìn bóng dáng cậu rời đi, Nicole chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

“Nicole?” Hall lo lắng lên tiếng.

“Thầy… em…” Nicole thần sắc hoảng hốt.

“Em vừa thấy ảo giác.”

“Ảo giác?”

Hall nhìn Nicole vài giây, rồi liếc sang Hung Minh Cự Tích bên cạnh, một người một thú, cả hai đều cùng một dáng vẻ chật vật.

Nhân tộc thức tỉnh năng lực ngự thú, trong một số tình huống đặc biệt, có thể đồng cảm với ma thú đã ký khế ước, ví dụ khi ma thú có cảm xúc dao động mạnh.

Hall nheo mắt, suy nghĩ gì đó: “Em đã thấy gì?”

“Một đôi mắt khổng lồ, rất rất lớn, còn lớn hơn bất kỳ đôi mắt ma thú nào em từng thấy.”

Giọng Nicole càng nói càng run: “Nó nhìn em với ánh mắt như đang uy hiếp, giống như chỉ cần em tiến thêm một chút thì đôi đồng tử màu đỏ rực ấy sẽ phun trào dung nham, thiêu em thành tro bụi, hu… hu…”

Hall đặt tay lên lưng Nicole, đợi cậu ta trấn tĩnh lại rồi hỏi tiếp: “Cụ thể là khi nào em nhìn thấy?”

“Khi Giang Hàm bước lại gần em một bước.”

Nicole vẫn chưa hết hoảng: “Chính khoảnh khắc đó, luồng hơi thở trên tay cậu ấy khiến em không thể cử động, còn xuất hiện ảo giác về đôi mắt khổng lồ kia.”

Hơi thở trên tay?

Hall nhìn theo hướng Giang Hàm rời đi, khẽ lẩm bẩm: “Giang Hàm, rốt cuộc em đang che giấu bí mật gì…”

---

Long Đảo

Từng con cự long bay giữa các hòn đảo, bận rộn chẳng khác nào một bầy ong mật cần cù.

Nếu Eugene nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng ông sẽ kinh ngạc đến rơi cả mắt kính ——

Chỉ thấy từng con rồng lần lượt lấy ra những “bảo bối” quý giá từ hang ổ của mình, rồi mang đến một hang khác.

Những “bảo bối” ấy đủ loại, có thủy tinh, kim cương, tinh hạch ma pháp lấp lánh, ngọc pha lê, mảnh gương đồng… bất kể giá trị thế nào, chỉ cần lấp lánh là có.

Rồng vốn thích nhất là những thứ sáng lấp lánh.

Chúng mê mẩn sưu tầm những món đồ lấp lánh, mang về hang, chất thành “núi bảo bối” rồi nằm ngủ trên đó.

Thế nhưng giờ đây, chúng lại chủ động đem thứ mình quý như con ngươi cho một hang khác…

“Gào oa —— oa ——”

Tiếng khóc của ấu long vang dội đến tận trời.

Một con rồng lao vào hang: “Ta mang về đá huỳnh quang từ núi của tộc Người Lùn, ban đêm cũng phát sáng, Dolly An nhất định sẽ thích!”

“Mau, mau đem lại đây!”

Bên cạnh vỏ trứng, con hắc long chăm sóc ấu long trông mệt mỏi rã rời: “Hy vọng lần này sẽ có tác dụng ——”

Nó dùng móng vuốt nhấc viên đá huỳnh quang, giơ lên trước ấu long đang khóc không ngừng, cố gắng rung rung và cất tiếng rống trầm:

“Dolly An, đừng khóc nữa, đây là viên đá huỳnh quang xinh đẹp mà!”

Long con nước mắt lưng tròng, nhìn chằm chằm viên đá huỳnh quang.

“Gào oa oa ——” Nó lại khóc to hơn cả trước.

“Không thể nào… sao lại có đứa nhỏ không bị dỗ bởi đồ lấp lánh chứ?” Hắc long cuống quýt ném viên đá đi.

Viên đá lăn vào một đống khoáng thạch quý hiếm, bất kỳ khối nào trong đó cũng đủ khiến Tây Huyễn đại lục tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Nhưng giờ đây, chúng chỉ là “đồ dỗ trẻ thất bại” bị bỏ xó.

Hắc long nhẹ nhàng lay vỏ trứng, như đang lắc một cái rổ: “Tội nghiệp Dolly An, con đang nhớ cha mẹ sao?”

“A, An, Hàm Hàm…” Giọng khóc khàn khàn của long con líu ríu gọi một cái tên, lặp đi lặp lại.

Không lâu sau, tiếng khóc của nó yếu dần, khịt khịt mũi ngửi quanh.

Như thể vừa tìm thấy mùi hương khiến nó yên tâm, cái đuôi quấn lấy cơ thể, ôm vỏ trứng mà gặm.

Những con rồng khác trong hang ngẩn ra, ngay cả hơi thở cũng khựng lại vì chấn động.

Vấn đề nan giải khiến cả tộc rồng đau đầu bấy lâu — dỗ một đứa nhỏ ngừng khóc — lại được giải quyết tự nhiên như thế?

“Hàm Hàm? Có con rồng nào tên như vậy không?”

“Không hề, nhưng chỉ khi Dolly An gọi ‘Hàm Hàm’ thì nó mới chịu ngừng khóc.”

“Như thể từ hư không xuất hiện một sinh vật giúp trông con vậy…”

“Tìm, nhất định phải tìm ra ‘Hàm Hàm’ mà Dolly An dựa dẫm.”

Hắc long kiên quyết nhìn về phương xa: 

“Bất kể đó là giống loài gì, bất kể đang ẩn mình ở góc nào của Tây Huyễn đại lục, cũng phải mời bằng được đến Long Đảo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play