Rồng con ở giai đoạn ấu niên thực ra rất ngắn.

Vỏ trứng có thể cung cấp đủ năng lượng, giúp rồng con sau khi phá vỏ nhanh chóng lớn lên.

Long Bảo mỗi ngày một lớn, bây giờ đã ăn hết sạch vỏ trứng, bắt đầu vỗ cánh tập bay.

“Dolly an.”

Hắc long bay vào hang.

“Dì hắc long.” Long Bảo chống móng vuốt xuống đất, cố gắng lao về phía trước.

“Cháu sắp có thể bay giống các dì rồi!”

Hắc long mỉm cười hiền từ, từ những chiếc vảy rất giống thủ lĩnh trước kia của Long Bảo, như ảo giác hiện lên bóng dáng vị cự long cường đại đó: “Cháu nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.”

“Cháu chỉ muốn học bay, rồi bay đến bên Hàm Hàm thôi.” Long Bảo nhảy nhót, phun ra một hơi thở màu đỏ đậm.

Nghe thấy cái tên “Hàm Hàm”, sắc mặt hắc long lập tức thay đổi.

Ánh mắt nó chuyển về phía “núi bảo bối” trong hang.

Tất cả báu vật mà long tộc tặng Long Bảo đều chất đống ở đó, mà trên đỉnh cao nhất của núi bảo bối chính là một con thú bông được khâu tay.

Trong lòng hắc long dâng lên cảm xúc phức tạp: “Dolly an, thứ đó là ‘Hàm Hàm’ tặng sao?”

“Đúng ạ.” Long Bảo hớn hở chạy lên núi bảo bối, khoe với hắc long con thú bông.

“Đẹp lắm đúng không!”

“Trên đó… có mùi của nhân tộc.”

“Hóa ra Hàm Hàm là nhân tộc à, bảo sao anh ấy không có cánh, móng vuốt cũng khác chúng ta, da mềm mại, sờ vào người rồng rất thoải mái…”

“Dolly an!” Hắc long trầm giọng cắt lời.

“Trong cuộc chiến hủy diệt, chính là nhân tộc kỵ sĩ rồng đã phản bội long tộc, châm ngòi cho chiến tranh, khiến cha mẹ cháu m*ất.”

Đôi cánh Long Bảo cụp xuống, ỉu xìu: 

“Nhưng… nhưng Hàm Hàm tuyệt đối không phải loại người xấu đó… Anh ấy rất dịu dàng, còn cho cháu hôn, khen cháu là Long Bảo đáng yêu nhất…”

“Cậu ta muốn lợi dụng sức mạnh của cự long!”

“Không đúng! Cháu không phải rồng con ngốc nghếch, cháu cảm nhận được anh ấy thật lòng thương yêu cháu!”

Long Bảo ôm chặt con thú bông dưới bụng, phun ra một luồng Long Viêm.

Ngọn lửa tím sẫm mang năng lượng sâu không thấy đáy lướt qua cửa hang, một vòng nham thạch lập tức hóa tro, bị gió thổi tan.

Hắc long kịp thời bay ra ngoài, tránh được Long Viêm.

Nó vẫn còn sợ hãi: “Chưa học bay mà đã có thể phóng ra sức mạnh khủng khiếp thế này…”

Long Bảo ấp ủ đợt tấn công tiếp theo từ sâu trong cổ họng: “Không được nghi ngờ Hàm Hàm, càng không được nói anh ấy xấu!”

“Dolly an.”

Hắc long chậm rãi đáp xuống cửa hang: 

“Cháu muốn gặp cậu ấy sao?”

Tai Long Bảo lập tức dựng thẳng.

“Ta không yên tâm để cháu tiếp xúc với nhân tộc một mình, nhưng cháu cũng muốn cậu ấy ở bên cạnh bầu bạn, đúng không?”

Hắc long đề nghị: “Vậy chúng ta cùng tìm cậu ấy.”

Nhiệt độ Long Viêm trong hang biến mất.

Một lúc sau, giọng Long Bảo vang lên, mang theo chút bất an:

“Tìm… bằng cách nào?”

“Đến rồi, phía trước là lãnh địa nhân tộc.”

Trên tầng mây, hắc long giữ chặt Long Bảo, lượn vòng trên không vương quốc Nặc Lý Tư.

“Hàm Hàm ở đó sao?” Long Bảo không kìm được gào lên.

“Cháu tới rồi——”

“Im nào! Đừng để nhân tộc phát hiện.”

Long Bảo gật đầu lia lịa, ôm chặt thú bông.

Hắc long tìm một khoảng đất trống yên tĩnh để đáp xuống: “Khoảng cách này là đủ để tìm bằng mùi rồi, Dolly an, đặt nó xuống đất.”

Long Bảo lưu luyến thả thú bông xuống, lo lắng hỏi: “Sẽ không hỏng chứ?”

“Đừng lo, chỉ mượn nó để bắt lấy hương vị thôi.”

Nói rồi, hắc long trầm giọng niệm chú.

Ngữ cổ cự long cùng ma pháp biến thành thực thể trong không trung, ngoan ngoãn xếp quanh thú bông.

“Sức mạnh thần bí của cự long, hãy giúp ta thắp sáng quỹ đạo hơi thở.”

Từng ký tự cự long phát sáng kéo dài về phía thú bông, tạo thành một ma pháp trận phức tạp.

“Wow…” Long Bảo vừa định trầm trồ thì đã bị một sợi dây ma pháp mảnh từ ma pháp trận quấn lấy móng.

Nó giãy móng: “Dì hắc long, đây là gì vậy!”

“Ma pháp truy tìm mùi, có thể tìm ra sinh vật từng tiếp xúc với vật này.”

Hắc long chăm chú nhìn ma pháp trận: 

“Tiếp theo sẽ hiện ra chỉ dẫn vị trí cụ thể của ‘Hàm Hàm’.”

Một lớn một nhỏ hai con rồng đều nín thở chờ đợi.

Một giây, hai giây… Một phút, hai phút…

“Dì hắc long, ma pháp trận ngủ gật rồi à?” Long Bảo yếu ớt hỏi.

“Không thể nào…”

Hắc long khởi động lại ma pháp trận, nhưng vẫn chỉ hiện ra một đường ma pháp nối thẳng đến Long Bảo.

Long Bảo sốt ruột: “Đây là món đồ Hàm Hàm làm, chắc chắn có mùi của anh ấy!”

“Ta biết, ta đoán được đó là nhân tộc, nhưng ma pháp thì sẽ không sai——”

Hắc long chần chừ: “Có lẽ… người đó, vốn không tồn tại.”

“Không thể nào.” Long Bảo cào đất liên tục, lặp lại đầy lo lắng.

“Không thể nào!”

“Đừng vội, có lẽ là vấn đề khoảng cách, cậu ta không ở cùng những nhân tộc khác…”

“Rắc.”

Một tiếng động nhỏ phá vỡ suy nghĩ của hắc long, nó lập tức chắn trước Long Bảo, cảnh giác:

“Là tiếng của ma pháp ký lục thạch, gần đây có nhân tộc, chúng ta mau đi!”

“Nhưng còn chưa tìm thấy…”

“Đi!”

Long Bảo vội chạy đến giữa ma pháp trận, vừa nhặt thú bông lên thì đã bị hắc long túm, bay thẳng đi.

Hai trăm năm sau.

“Đó là lần cuối cùng nhân tộc thấy bóng dáng cự long ở gần vương quốc Nặc Lý Tư, đáng tiếc là cự long rời đi quá nhanh, chỉ kịp ghi lại hình ảnh ma pháp trận, chứ không chụp được cự long.”

Eugene tiếc nuối xuýt xoa vài tiếng: “Theo lời nhân chứng mô tả thì là một con cự long toàn thân phủ vảy đen.”

Giang Hàm tạm dừng động tác ghi chép, ngẩng đầu hỏi: “Cự long bình thường có màu gì vậy?”

“Đa số là vảy loang màu, toàn thân chỉ một màu duy nhất thì sức mạnh long tộc sẽ càng cường đại.

Ví dụ như con cự long màu đen vừa rồi nhắc đến, trong long tộc chắc chắn địa vị không hề thấp, hơn nữa chỉ có một con duy nhất.”

Eugene nói đến đây, cắn môi, có chút do dự: “Không đúng, màu đen hình như chỉ có một con… Khoan đã, để ta xác nhận lại.”

“Xác nhận?”

Xác nhận kiểu gì chứ?

Giang Hàm còn chưa kịp hỏi thì thấy Eugene dùng một tay che một mắt, tập trung tinh thần vào con mắt đang đeo gọng kính.

“Long tộc, cự long trưởng thành, vảy thuần màu đen.” Eugene khẽ lẩm nhẩm.

Một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Thấu kính trên gọng kính đồng chuyển động, khúc xạ ra một tia sáng, rồi theo góc nghiêng của kính, tia sáng ấy bỗng khuếch tán thành một mặt phẳng hư ảnh.

Trong ảnh lờ mờ hiện ra một bóng đen khổng lồ.

“Không sai, chỉ có một con cự long màu đen.”

Eugene chắc chắn gật đầu: “Chúng ta tiếp tục học thôi…”

“Xin chờ một chút, thầy.” Giang Hàm trợn mắt há miệng.

“Vừa rồi là loại ma pháp gì thế?”

“Đó là năng lực của ta.”

Eugene tháo gọng kính xuống, dùng tay áo lau nhẹ thấu kính, giọng nói mang theo sự đồng cảm của người cùng cảnh ngộ:

“Ta và em giống nhau, thiên phú thức tỉnh bị mọi người chê là ‘phế vật’. Nếu không có một vị thầy bác học đa tài chịu nhận ta vào chương trình học, chắc ta đã bỏ học từ lâu rồi.”

Giang Hàm khó hiểu: “Có thể chiếu ra hình ảnh cự long mà cũng gọi là thiên phú ‘phế vật’ sao?”

“Nhìn thì oai thế thôi, thật ra thì vô dụng lắm, haha——” Eugene tự giễu cười.

Ông cầm gọng kính đưa cho Giang Hàm xem: “Ta có thể thông qua thấu kính để nhìn thấy sinh vật phù hợp với đặc điểm được chỉ định.”

“Bất kể ở xa hay gần, bất kể chủng tộc gì, cũng đều tìm được sao?”

“Chỉ cần tồn tại ở đại lục Tây Huyễn.”

Giang Hàm môi run run, khe khẽ thốt ra: 

“Năng lực bug…”

“Trừ việc thỉnh thoảng giúp hiệp hội mạo hiểm giả tra xem một mạo hiểm giả mất tích có còn sống hay không, còn lại hầu như chẳng dùng vào đâu.”

Nói đến thiên phú, Eugene vô thức hơi khom lưng.

“Thầy ơi!”

Eugene ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt như chứa đầy những vì sao sùng bái nhìn mình.

Giang Hàm chắp tay trước ngực, như thể vừa được tận mắt thấy một loại thiên phú huyền thoại: “Quá lợi hại luôn!”

“Khụ khụ.” Tai Eugene thoáng đỏ.

“Nếu cần dùng đến loại năng lực này, lúc nào cũng có thể tìm ta.”

“Có thể giúp em xem thử… có một con tiểu long vảy nâu thẫm, đang ở tuổi ấu niên không?”

“Long tộc, ấu niên kỳ, vảy nâu thẫm.”

Eugene lặp lại đặc điểm mục tiêu, thấu kính bắt đầu khúc xạ hình ảnh——

Nhưng giống như bị che mờ, hoàn toàn không thể hiện ra hình dáng nào.

“Không có.”

Ngọn lửa hy vọng trong mắt Giang Hàm chớp lóe rồi vụt tắt, cậu không cam lòng hỏi lại: “Có phải em miêu tả chưa rõ không… Con tiểu long đó ở bên cánh có màu sậm hơn, sừng thì lớn lên đặc biệt đáng yêu…”

“Không có.” Eugene cắt ngang.

“Năng lực của ta chưa bao giờ sai. Trên toàn bộ đại lục Tây Huyễn, không tồn tại con rồng nào như cậu nói.”

【 Cậu có thể coi nhóc trong APP như thú cưng điện tử. 】

【 Cậu không thể tìm được nó bên ngoài APP. 】

【 Tùy cậu thử thôi. 】

Giang Hàm cúi đầu, hàng mi đổ bóng lên mí mắt:

“Cảm ơn thầy.”

“Nhưng ta từng nghe nói về một con rồng vảy nâu thẫm, chỉ là nó không phải tiểu long mà là cự long trưởng thành.”

“!” Giang Hàm sững người.

“Cự long trưởng thành?”

Chẳng lẽ…

“Ừ, là thủ lĩnh long tộc đương nhiệm, nổi danh khắp đại lục Tây Huyễn.”

Eugene bất giác khoanh tay, toàn thân khẽ run:

“Nó tàn nhẫn, bạo ngược, nhất là cách đây hai trăm năm, khi vừa trở thành thủ lĩnh long tộc, đi đến đâu cũng chất đầy xác chết, phá hủy nơi sinh sống của vài chủng tộc.

Mọi người gọi nó là ‘tai ách chi long’.”

“Vậy à.” Giang Hàm bình tĩnh cúi đầu tiếp tục ghi chép.

Long Bảo là một nhóc bám người, hay khóc, nó biết thân thể Giang Hàm yếu ớt hơn long tộc rất nhiều, nên lúc nào cũng cẩn thận khống chế sức lực, chưa từng dùng răng hay vuốt làm cậu bị thương.

Tàn nhẫn? Bạo ngược? Tai ách chi long?

Chắc chắn không phải là Long Bảo của cậu.

“Thú cưng điện tử sao?”

Giang Hàm vẽ trong sổ tay một con tiểu long phiên bản Q, mỉm cười:

“Cho dù là thú cưng điện tử, thì nó cũng là nhóc con sống động.”

*

Rừng rậm ma thú.

Một con ma thú cấp cao rạp sát đất, bị uy áp khủng khiếp dọa đến không dám ngẩng đầu.

“Ai cảm nhận được?”

Thanh âm trầm đục như từ vực sâu vọng tới, mang theo áp chế từ huyết mạch khiến tất cả ma thú rùng mình:

“Nói đi, là ai?”

“Là… là ta!” Thiết Dực Quỷ Điểu giơ một cánh lên, run đến mức lông chim rụng lả tả.

“Ta… ta… mấy hôm trước bay ngang qua vùng gần vương quốc nhân tộc, cảm nhận được một luồng uy áp rất giống ngài.”

Giọng nói kia đầy mất kiên nhẫn: “Phải thì nói phải, không thì nói không, ‘rất giống’ là thế nào?”

“Bởi vì… bởi vì chỉ là một hơi thở cực kỳ nhạt, như dính vài giọt nước bọt thôi. Hơn nữa…”

Thiết Dực Quỷ Điểu lấy hết can đảm, ngẩng lên liếc nhìn cự long trước mặt——

Trên lớp vảy nâu thẫm là những vết sẹo dữ tợn chằng chịt, đôi móng vuốt cong như lưỡi hái có thể dễ dàng nghiền nát lớp phòng ngự mà nó tự hào nhất.

Đó chính là “Tai ách chi long” có thể phá hủy mọi thứ.

Thiết Dực Quỷ Điểu nhanh chóng cúi đầu xuống thấp hơn: “Hơn nữa, so với uy áp của ngài thì luồng hơi thở ấy rất non nớt. Giống như là…

Phiên bản còn nhỏ của ngài.”

Tai ách chi long trầm mặc chốc lát: “Các ngươi tới gần lãnh thổ nhân tộc, phải tăng cường cảnh giác.”

“Vâng!”

“Phanh!”

Móng vuốt khổng lồ dẫm mạnh xuống đất ngay cạnh Thiết Dực Quỷ Điểu, bụi đất tung bay: “Ngươi, hễ có tin tức thì lập tức báo về Long Đảo cho ta.”

“Vâng!”

“Đến Long Đảo, chỉ cần báo tên của ta thì những con rồng khác sẽ dẫn ngươi tới gặp ta.”

Cự long vỗ cánh, cuốn theo cuồng phong quét ngang rừng rậm: “Ta là Dolly An · Rio Nice · Bell Nạp Đặc.”

Cơn lốc thổi loạn âm cuối cùng:

“Còn gọi là Long Bảo.”

Thiết Dực Quỷ Điểu: ?

Đám ma thú cấp cao: ???

Nghe nhầm à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play