Cự long.

Câu trả lời này thật sự xa vời ngoài mong muốn của Giang Hàm.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, trong thế giới Tây Huyễn thậm chí còn tồn tại ma pháp mà có rồng cũng là chuyện bình thường.

“Ha ha —— hôm nay chúng ta sẽ nói một chút về tộc cự long nhé!”

Thấu kính của Eugene hắt lại hình ảnh của một mình Giang Hàm, giống như trong cả phòng học chỉ có mỗi cậu là học sinh.

Bài giảng ngay lập tức biến thành buổi phụ đạo một kèm một.

Theo lời Eugene, đại lục Tây Huyễn có tất cả tám chủng tộc trí tuệ, trong đó cự long là một thành viên.

Chúng thần bí và cường đại, bẩm sinh đã sở hữu sức mạnh hủy diệt kinh khủng.

Ngàn năm trước, trong trận chiến hủy diệt, tộc rồng mất đi thủ lĩnh, bi thương bay về quần đảo lơ lửng giữa trời, hiếm khi xuất hiện trước các tộc khác.

“Trước chiến tranh hủy diệt, quan hệ giữa tộc rồng và nhân tộc không tồi, từng có các kỵ sĩ rồng dũng cảm. Nhưng sau chiến tranh thì chưa từng nghe nói đến nữa.”

Eugene khép hai tay lại, đầy mong đợi nói: “Nếu có thể tận mắt nhìn thấy một lần cự long, vậy thì sống không uổng!”

Giang Hàm như đang suy nghĩ điều gì: 

“Chúng rất ít xuất hiện, nên nhân tộc cũng không hiểu rõ chi tiết về rồng đúng không?”

“Chi tiết? Em muốn nói đến phương diện nào?”

“Ví dụ như… chúng làm sao để ấp trứng rồng?” Giang Hàm hỏi khô khốc.

Eugene cau mày lật sách một hồi lâu: 

“Không có ghi chép.”

“Vâng, cảm ơn thầy.”

Giang Hàm giả vờ tỏ vẻ không liên quan đến mình, như thể vừa rồi chỉ hỏi vì tò mò.

Cậu quyết định giấu kín quả trứng rồng trong app.

“À… Giang Hàm…”

Tan học, Eugene lộ ra vẻ khó nói: “Em có thể đại diện cho lớp Thường Thức tham gia quyết đấu tân sinh được không?”

Giang Hàm chớp mắt đầy ngơ ngác.

“Học viện ma pháp có một truyền thống: mỗi môn học sẽ cử một tân sinh ra quyết đấu, để đánh giá trình độ học sinh năm nay.”

Eugene liếc ra phía sau, nơi một học sinh khác đang ngủ gật, rồi khó xử nói: “Lớp Thường Thức của chúng ta chỉ có mỗi em là tân sinh…”

Giang Hàm tưởng tượng ra cảnh mình tay không chống lại các đòn tấn công ma pháp, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Thầy biết thiên phú của em không thích hợp chiến đấu, yên tâm, chủ yếu là ma pháp khoa và kiếm thuật khoa đấu với nhau thôi. Em chỉ cần lên sân khấu, rồi ngay khi trận bắt đầu thì nhận thua, đảm bảo sẽ không bị thương!”

“Em…”

【Tích tích!】

【Chú ý, nhóc con đang ấp nở.】

“!?” Giang Hàm bật dậy khỏi ghế như bị lò xo bắn.

“Em đồng ý rồi?” Ánh sáng vui mừng lóe lên trên gọng kính của Eugene.

“Vậy là đồng ý đúng không?”

“Đúng… xin lỗi thầy, em có chút việc gấp…”

Giang Hàm không kịp nói hết câu đã vội vã chạy ra khỏi phòng học.

---

Long đảo

Trên biển mây, những mảnh đá núi vỡ vụn được nguyên tố gió nâng lên lơ lửng.

“Bá ——”

Từng con cự long từ tổ bay ra, lao nhanh về cùng một hướng.

Sự cảm ứng giữa rồng với rồng giúp chúng lập tức biết được——

Có một ấu long mới ra đời.

“Là trứng rồng của nhà ai đang nở thế?”

“Không biết, gần đây đâu có ai nói là sắp đẻ trứng.”

Hai con cự long bay song song, tiến đến gần hang động có khí tức ấu long đậm đặc nhất, rồi cùng sững người quay cổ lại nhìn nhau:

“Chẳng lẽ là——”

“Rắc.”

Quả trứng rồng màu nâu sẫm lẻ loi nằm giữa đống cỏ khô, trên vỏ bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ, rồi dần lan rộng thành một vòng ngang quanh trứng.

“Đúng là trứng của thủ lĩnh đời trước!”

“Mất cha mẹ rồi thì chẳng phải sẽ thành ‘trứng chết’, vĩnh viễn không nở sao?”

“Ta sống hơn hai ngàn năm, lần đầu tiên thấy ‘trứng chết’ phá vỏ.”

“Kỳ tích đã xảy ra!”

Những con cự long đến sớm chen chúc đầy trong hang, kẻ đến muộn đành đậu trên vách núi, cố gắng vươn cổ nhìn vào.

Dưới ánh nhìn chờ đợi của từng đôi mắt rồng, ấu long con dùng hết sức đội đầu lên, phá vỡ nửa trên chiếc vỏ trứng nổi tiếng là “rơi xuống vực cũng không vỡ”.

Chưa kịp mở mắt, ấu long vẫn đội nửa chiếc vỏ như chiếc mũ, lảo đảo bò ra ngoài.

Sự xuất hiện của sinh mệnh mới khiến cả tộc rồng vui mừng thở phào.

Ấu long có một đặc tính —— “ấn tượng chim non” cực mạnh.

Nó sẽ ghi nhớ và bám víu sâu sắc vào con rồng đầu tiên mà nó nhìn thấy sau khi phá vỏ.

Theo lẽ thường, đó sẽ là cha hoặc mẹ rồng. Nhưng quả trứng này quá đặc biệt, vì vậy——

“Tránh ra, để ta ở phía trước!”

“Ôi, ai dang cánh to quá, chắn cả mắt ta!”

Đám cự long phía sau chen lên, cánh, đuôi, móng quấn lấy nhau, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Không biết là cái đuôi của con rồng nào vung trúng đỉnh hang, khiến một tảng đá lớn rơi xuống, vừa khéo rơi về phía trứng rồng…

“Bộp.”

“Ô ô!”

Tiếng rên nhỏ của ấu long lập tức khiến cả bầy ngừng động tác.

“Không ổn, đừng chen nữa!”

“Nó sắp khóc rồi…”

Ấu long mũm mĩm ôm đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh như sắp rơi giọt ngọc.

Nhưng rồi nó hít hít mũi, vẻ mặt thoải mái, tựa đầu vào mép vỏ trứng.

“Không khóc à, kiên cường thật, không hổ là con của thủ lĩnh đời trước.”

“Suỵt! Yên lặng, hình như nó đang nói gì kìa.”

Cả bầy rồng cùng dựng tai lắng nghe, chỉ nghe tiếng “ngao ngao” khe khẽ của ấu long:

‘ Dolly an · Rio Nice · Bell nạp nhiều đặc. ’

“Cùng họ với thủ lĩnh đời trước, chắc là tên của nó.”

“Xem ra trước khi qua đời thì thủ lĩnh đã nghĩ sẵn tên cho con, rồi lưu trong ký ức truyền thừa ở trứng.”

“Nhưng nó đang nói chuyện với ai vậy?”

Cả bầy rồng tiếp tục quan sát ấu long——

Nó mang theo một cảm giác an toàn vững vàng, êm ả gom lại thành một khối, cứ như đang được ôm trong lồng ngực của ai đó.

“Thật kỳ lạ, con rồng con này chẳng bám ai cả.”

“Có khi là vì ánh mắt đầu tiên của nó thấy quá nhiều con rồng khác, nên ngược lại trở nên độc lập?”

“Sao ta lại thấy ánh mắt nó… đang nhìn vào khoảng không nhỉ?”

*

Giang Hàm vào không gian ảo của APP ngay trước khi trứng rồng nở.

Vỏ trứng xuất hiện những vết rạn, khẽ lay động, có thể thấy rồng con đang cố sức chui ra ngoài.

“Chỉ còn chút nữa thôi, cố lên nào!” Giang Hàm không dám can thiệp, căng thẳng cổ vũ nó.

Cuối cùng, cùng với tiếng vỡ giòn tan, một móng vuốt nhỏ phủ vảy cùng màu với vỏ trứng thò ra.

Nó đặt hai móng vuốt lên mép vỏ trứng, cái đầu nhỏ tò mò thò ra ngoài, đôi mắt to chớp chớp nhìn quanh, rồi dừng lại ở Giang Hàm, ngơ ngác dán chặt ánh mắt vào cậu.

Tim Giang Hàm như tan chảy vì bị độ dễ thương đánh gục.

“Chào mừng đến với thế giới này.” Cậu dịu dàng nói, đưa tay tới trước vỏ trứng.

Đồng tử dài hẹp của rồng con lóe sáng, móng vuốt nhỏ ôm lấy bàn tay ấy, men theo cánh tay Giang Hàm mà bò lên.

“Ô ô!” Nó bỗng co rụt cổ lại như bị ai đó gõ vào đầu.

Giang Hàm ngạc nhiên: “Sao thế?”

Rồng con lưu luyến buông tay Giang Hàm, nhấc đôi cánh non nớt che đầu, nước mắt lưng tròng.

“Chỗ này đau à?” Giang Hàm nhẹ nhàng xoa đầu nó.

“Để anh xoa xoa nhé, có đỡ hơn không?”

“Hừ hừ…”

Rồng con vừa mới phá vỏ có kích thước tương đương một con mèo lớn, vừa khéo để Giang Hàm bế gọn trong khuỷu tay.

“Thầy Eugene nói mỗi con rồng sinh ra đều đã có sẵn tên, bé tên là gì?”

“Ngao ngao.” Rồng con đáp một cách nghiêm túc.

Giang Hàm thử bắt chước, nhưng cổ họng lại chẳng phát ra được âm điệu đó: “Xin lỗi, anh không biết nói ngôn ngữ của bé.”

Rồng con rũ mí mắt xuống, đáng thương gục đầu lên bụng Giang Hàm.

“Hay là… anh gọi bé là Long Bảo nhé?”

“!” Long Bảo dựng tai lên, lập tức ôm chặt lấy tay Giang Hàm mà liếm lấy liếm để.

Nhìn là biết nó thích cái tên này.

Giang Hàm bật cười, mắt cong cong: 

“Long Bảo, đói bụng không? Rồng con như bé thì ăn gì nhỉ?”

“Ngao, a!” Long Bảo vừa dùng móng vuốt vừa dùng cánh khoa tay múa chân, vẽ trong không trung một hình bầu dục.

Giang Hàm hiểu ra, nhặt lên một mảnh vỏ trứng.

Vỏ trứng vẫn ánh lên sắc tím nhạt, chứa năng lượng khổng lồ của đời rồng trước.

Long Bảo chỉ ăn một miếng nhỏ đã ngáp dài, đầu gật gù như gà con mổ thóc.

“Ngủ đi.” Giang Hàm nhẹ vỗ bụng nó, cảm giác vảy mịn thật dễ chịu.

Khi hơi thở Long Bảo đều lại, Giang Hàm nhẹ nhàng đặt nó vào trong vỏ trứng, khẽ nói: “Chờ chút nữa anh sẽ đến chơi với bé.”

Trong APP thời gian trôi như ở thực tế, cậu đoán là trận quyết đấu tân sinh sắp bắt đầu nên rời khỏi APP.

Giang Hàm đến hơi muộn, khi tới sân huấn luyện của học viện thì quyết đấu đài đã bị học sinh vây kín ba bốn vòng.

“Bạn ơi, bây giờ tới lượt môn nào vậy?” Giang Hàm đứng ngoài cùng hỏi người phía trước.

“Đến phiên môn Thường Thức chưa?”

“Hả? Môn Thường Thức sao lại tham gia mấy cái này?”

Người kia không quay đầu, chỉ tay ra trước: “Giờ đang gay cấn lắm, Nicole thắng liên tiếp mấy người rồi!”

Nicole?

Giang Hàm nhìn lên đài, thấy một nam sinh tóc quăn đỏ quen thuộc, đầy vẻ kiêu ngạo, như đang dùng lỗ mũi để nhìn người khác:

“Còn ai dám thách đấu nữa không? Có ta, Nicole Tạp Đặc, đại diện lớp thầy Hall, thì vị trí đứng đầu bảng quyết đấu tân sinh tuyệt đối không rơi vào tay lớp khác!”

“Rống…”

Như để phụ họa, một “quái vật” cao chừng ba mét nằm phục bên cạnh hắn, lớp vảy cọ vào nhau phát ra âm thanh “tê tê”.

Giang Hàm nheo mắt: “Con thằn lằn to thật.”

“Gì mà thằn lằn, đó là Hung Minh Cự Tích!” Học sinh trước mặt sửa ngay.

“Là ma thú trung cấp có sức tấn công cực mạnh đấy!”

Giang Hàm gật gù: “À nhớ rồi, năng lực thức tỉnh của hắn là ngự thú.”

“Đúng thế, nhà Tạp Đặc vừa có tiếng vừa có tiền, nghe Nicole thức tỉnh được ngự thú liền bỏ tiền lớn giúp hắn bắt ma thú.”

“Con đó mạnh lắm sao?”

“Tất nhiên rồi, tân sinh mới thức tỉnh đều chỉ là pháp sư hoặc kiếm sĩ cấp thấp, gặp ma thú trung cấp là bị nghiền nát ngay.”

Học sinh kia dừng lại một chút, giọng đầy kính nể: “Quan trọng hơn là Hung Minh Cự Tích thuộc loại á long, mà loại u minh cự tích trung cấp này thậm chí có thể sánh ngang sức chiến đấu của ma thú cao cấp.”

“Á long?”

“Đúng, nhìn móng vuốt, vảy, thân hình nó xem, chẳng phải rất giống rồng trong truyền thuyết sao?”

Giang Hàm cau mày nhìn cái miệng dữ tợn của Hung Minh Cự Tích: “Không giống.”

Long Bảo đáng yêu gấp mười vạn lần, không, gấp một trăm triệu lần.

“Haha, cậu nghiêm túc quá, có bao giờ thấy rồng thật đâu…”

Đám khán giả bỗng reo hò, át luôn cuộc trò chuyện của họ.

Đại diện tân sinh môn Kiếm Thuật bước lên đài.

Theo tiếng “Bắt đầu” của thầy Hall, học sinh kia giơ cao thanh kiếm thép, hét lớn rồi xông về phía Nicole.

Nicole ung dung: “Lên đi.”

Hung Minh Cự Tích lập tức di chuyển, chắn trước mặt chủ nhân, dùng thân mình đỡ đòn.

“Keng!”

Thanh kiếm sượt qua lớp vảy, một đòn toàn lực vậy mà không để lại dấu vết gì.

U minh cự tích chẳng hề hấn, há to cái miệng đầy răng cưa, hung hăng cắn vào thanh kiếm——

“Phập!”

Kiếm sĩ tân sinh ngã ngồi phịch xuống, trên tay chỉ còn chuôi kiếm gãy, run rẩy: 

“Tôi… tôi xin thua!”

Nicole cười to: “Yếu quá, người tiếp theo!”

“Đến đây là kết thúc.” Thầy Hall đứng dậy tuyên bố.

“Tất cả đại diện tân sinh các lớp đã đấu xong…”

“Thầy, vẫn còn một người.”

Ngoài cùng của vòng khán giả, một học sinh tóc đen chủ động giơ tay: “Tôi là đại diện môn Thường Thức.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play