Giang Hàm là kiểu người thích nghi được trong mọi hoàn cảnh.
Từ khi có ký ức, cậu đã sống trong cô nhi viện, còn bé tí đã vừa đi học vừa chăm sóc các em nhỏ trong viện.
Sau khi đi làm, lương ở ủy trị ban vốn đã ít, lại phải trả nợ học phí vay trước kia, còn dư chẳng bao nhiêu. Cậu không ngừng tìm những chỗ thuê nhà rẻ hơn, chuyển đi chuyển lại không biết bao nhiêu lần.
Điều cậu giỏi nhất, chính là tự mình tìm ra cách để sống sót.
“Thưa thầy.”
Thấy nhóm giáo viên tranh luận hồi lâu vẫn không ra kết quả, Giang Hàm chủ động phá vỡ bầu không khí bế tắc:
“Không có môn học nào mà em có thể tham gia sao?”
Hall và các giáo viên khác liếc nhìn nhau, khẽ chỉnh lại chiếc áo choàng biểu trưng cho cấp bậc Ma Đạo Sư:
“Chúng tôi… không tìm thấy môn học nào phù hợp với cậu.”
Ông nói rất uyển chuyển, nhưng bên dưới, đám học sinh đều nghe ra ý ngoài lời ——
Cái thiên phú tệ hại như cậu thì đừng tới ma pháp học viện, nghỉ học đi là vừa.
Ngón tay Giang Hàm chạm lên túi áo, qua lớp vải, cậu sờ được hình dạng của tấm thư mời.
Ngoài nội dung nhập học, trên thư mời còn ghi một số phòng ký túc xá, kèm chú thích: “Học viện cung cấp chỗ ở và ăn uống miễn phí cho học sinh năm nhất.”
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, với một người từ Địa Cầu vừa đặt chân tới thế giới ma pháp như cậu, tám phần mười sẽ phải lo lắng chuyện sinh tồn trước tiên.
Phải ở lại!
“Nếu đã không tìm thấy môn học phù hợp với em…”
Giang Hàm ngừng một nhịp: “Vậy xin các thầy khỏi phải vất vả nữa, để em tự chọn là được.”
Hall sững người: “Cái gì?”
“Xin giao quyền lựa chọn cho em, em có thể tự quyết định mình sẽ học môn gì.”
“Vớ vẩn!” Hall hít sâu.
“Từ khi học viện thành lập đến giờ, chưa từng có học sinh nào tự chọn môn học cả.”
“Chính thầy cũng nói chưa từng thấy thiên phú nào đặc biệt như em. Tình huống đặc biệt thì cần cách đối phó đặc biệt, xin thầy đấy!”
Đôi mắt Giang Hàm sáng trong, khi nhìn thẳng vào ông, giống như ánh hổ phách tan ra, vừa chân thành vừa khẩn thiết.
Hall mấp máy môi, cổ họng lại chẳng phát ra được tiếng nào.
“Láo xược! Một học sinh ngay cả ma pháp sơ cấp cũng chưa đạt tới, mà dám dùng thái độ đó để nói chuyện!?”
Giáo viên bên cạnh Hall cau mày, giận dữ trừng mắt nhìn Giang Hàm.
“Khoan đã.” Hall giơ một tay ngăn người kia lại.
Cơ mặt ông hơi co giật, như đang trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm kịch liệt. Một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi thở ra:
“Ta đồng ý.”
Hall đọc chú ngữ ma pháp, luồng nguyên tố chi lực nâng lên một tờ giấy, trôi lơ lửng rồi dừng trước mặt Giang Hàm.
《 Thời khóa biểu Ma pháp học viện 》
“Trên này có ghi thời gian và địa điểm của tất cả các môn học, cậu tự do chọn.
Nhưng các bài kiểm tra và khảo hạch của học viện, cậu vẫn phải tham gia, tiêu chuẩn chấm điểm sẽ giống hệt những học sinh khác.”
“Cảm ơn thầy!”
Trong ánh mắt không thể tin nổi của đám học sinh, Giang Hàm cầm 《 Thời khóa biểu Ma pháp học viện 》 rời khỏi buổi thức tỉnh thiên phú.
“Hall!” Giáo viên luyện kim với cánh tay máy “kẽo kẹt” vang lên.
“Ông nghĩ gì thế? Ma Đạo Sư lại nhượng bộ trước một học sinh mới, không sợ bị người khác cười à?”
“Đúng đó, ta là Ma Đạo Sư, còn nó thì đến ma pháp nhập môn cũng chưa học.”
“Vậy tại sao ông lại…”
Hall ngắt lời họ: “Bởi vì cậu ấy nhìn thẳng vào ta.”
Các giáo viên ngẩn ra: “Đúng thật, cậu ấy không hề có chút sợ hãi nào.”
Khi hai người nhân tộc gặp nhau, ấn tượng đầu tiên để lại cho đối phương luôn là về thực lực.
Dù ma pháp hay kiếm thuật có yếu thế hơn, thì chỉ cần cảm nhận được khí thế của kẻ mạnh, bản năng sẽ khiến họ kính nể.
Hall khép lại áo choàng: “Ngay cả cao giai ma pháp sư, khi thấy huy hiệu Ma Đạo Sư trên áo ta cũng phải cúi đầu, không dám lớn tiếng. Thế mà học sinh đó lại khác.”
Giáo viên kiếm thuật nắm chặt chuôi kiếm: “Không sai, nó thậm chí còn tò mò quan sát ‘Thanh kiếm Người Khổng Lồ Hull’ của ta. Những học sinh khác nhìn lướt một cái là thôi, chẳng ai dám nhìn kỹ.”
“Giang Hàm…”
Hall nhìn chằm chằm vào hai chữ “Giang Hàm” trên danh sách, trầm ngâm:
“Có khi cậu ấy đang ẩn giấu thực lực cũng nên.”
*
Giang Hàm thì oan ức vô cùng.
Cái gì mà huy hiệu Ma Đạo Sư, cái gì mà Thanh kiếm Người Khổng Lồ Hull, cậu còn chưa từng nghe bao giờ.
Bây giờ cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Dựa vào số phòng ký túc xá ghi trên “Thư mời nhập học”, cậu tìm được phòng của mình. Diện tích không lớn, vừa đủ cho một người ở.
【 Tích tích! 】
【 Đã mở khóa nhóc con đầu tiên, xin mở APP để xem. 】
Âm thanh thông báo vang lên không ngừng trong đầu, Giang Hàm đưa tay ấn huyệt thái dương, nhăn mặt:
“Tôi có mang theo điện thoại đâu, tải về kiểu gì?”
【 Xin hãy nhắm mắt, gọi giao diện APP ra. 】
Giang Hàm làm theo. Khi nhắm mắt, trong màn đen trước mặt cậu “hiện” ra một giao diện chính của một ứng dụng giống trò chơi nhỏ.
Trên giao diện có nhiều nút, nhưng phần lớn đều đang ở trạng thái “Chưa mở khóa”, không thể dùng được.
Chỉ có một nút duy nhất đang sáng —— “Làm bạn với nhóc con”.
“App nuôi dưỡng nhóc con ở trong đầu tôi?” Giang Hàm trầm giọng.
“Chẳng lẽ chính APP này là nguyên nhân khiến mình xuyên không?”
【 Tích tích! 】
【 Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ nuôi nhóc con trong APP, thành công sẽ nhận được phần thưởng, thất bại sẽ bị trừng phạt. 】
“Trừng phạt là gì?”
【 T·ử v·ong. 】
Giang Hàm bật cười:
“Ý cậu là, tôi tự dưng bị cậu túm qua cái thế giới này, lại còn bị ép buộc trói vào cái vụ thất bại là chết APP?”
【 Không chỉ mình cậu mất mạng, nếu nuôi con thất bại thì nó cũng chết. 】
Giang Hàm khựng thở một thoáng.
“Vậy… nếu tôi không mở APP thì sao?”
【 Nó cũng sẽ chết. 】
Mấy chữ kia như biến thành một bàn tay vô hình, siết chặt trái tim Giang Hàm.
Cậu cắn răng, bấm vào trang chủ APP “Làm bạn với nhóc con”.
Cảm giác choáng váng giống hệt lúc bị kéo xuyên qua ập đến, Giang Hàm lảo đảo một cái, đã thấy mình đứng trong khoảng không mênh mang hư ảo.
【 Chào mừng bước vào APP Nuôi Dưỡng Nhóc Con, tặng bạn một phần quà tân thủ ——
Nhận được BUFF “Bé đáng yêu yêu tôi”
Hiệu quả: Có sẵn sức hút đối với ấu tể. 】
【 Đã mở khóa ấu tể thứ nhất, bắt đầu nuôi dưỡng thôi! 】
Như thể chỉ dẫn trên đầu NPC trong trò chơi, giữa không trung xuất hiện một mũi tên, chỉ vào một đống cỏ khô trên mặt đất.
“Giấu ở đây à?” Giang Hàm ngồi xuống, đưa tay dò vào đống cỏ.
Sẽ là ấu tể bao nhiêu tuổi nhỉ?
Nếu là em bé thì cậu phải nhanh chóng tìm cách kiếm tiền để mua sữa, nếu lớn hơn chút thì có thể vừa học vừa dạy nó mấy chương trình lý luận ma pháp…
Cậu đoán mò, gạt đống cỏ khô ra ——
Là một quả trứng màu nâu thẫm.
“……” Chuẩn bị tâm lý vẫn chưa đủ.
“Cái này cũng tính là ấu tể à?” Giang Hàm không dám chạm mạnh vào quả trứng.
“Tôi đâu có biết ấp trứng đâu!”
【 Vỏ trứng cực kỳ cứng, xin cứ yên tâm thử. Nhiệm vụ ‘Nuôi dưỡng nhóc con’ bắt đầu. 】
Để lại câu này xong, giọng hệ thống liền biến mất, mặc cho Giang Hàm gọi thế nào cũng không hiện lại.
“Cứng quá mức luôn…”
Giữa mày nhíu chặt, Giang Hàm cẩn thận vươn tay chạm vào quả trứng.
“Bé ngoan, bao giờ thì ra đây?”
Không ngoài dự đoán, quả trứng im lìm, chẳng đáp lại gì.
“Anh tên Giang Hàm, sau này sẽ thường xuyên tới chơi với bé.” Cậu áp bàn tay lên vỏ trứng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vỏ trứng không bóng loáng, trên đó là những hoa văn như vảy xếp hàng, ánh lên chút sắc tím nhạt u ám.
Ánh sáng ấy mờ đi, sáng lên theo nhịp thở của Giang Hàm, như đang chờ một tín hiệu đánh thức.
“Bé là loại ấu tể gì? Lớn thế này, trứng đà điểu à?” Giang Hàm hơi do dự.
“Nhưng mà vỏ trứng giống da thằn lằn hơn.”
Thấy nhiệt độ vỏ trứng hơi thấp, cậu ngồi xuống đống cỏ, ôm quả trứng vào ngực:
“Anh cũng là lần đầu nuôi ấu tể, chúng ta cùng cố gắng, nhất định phải sống nhé.”
Thân trứng khẽ nghiêng, càng rúc sát vào người Giang Hàm, như đang nũng nịu bằng cách ngây ngô nhất.
“!” Cậu sững lại, khẽ mỉm cười rồi hôn lên vỏ trứng.
…
Muốn nuôi tốt nhóc con, Giang Hàm phải biết trong trứng là loại ấu tể gì.
Sáng hôm sau, cậu lấy từ trong 《 Thời khóa biểu Học viện Ma pháp 》 ra một tiết học, đi về phía lớp học.
“Mau nhìn kìa, chính là cậu ta phá hỏng ma pháp trận thức tỉnh đó hả?”
“Đúng rồi, mặt cậu ta nhận ra ngay.”
“Nghe nói cậu ta thức tỉnh ra một thiên phú phế vật, tức giận đến mức phá luôn ma pháp trận, còn dám chống đối thầy Hall trước mặt bao người.”
“?” Khóe miệng Giang Hàm co giật.
Truyền miệng kiểu này quá lố rồi đấy?
Mấy học sinh kia càng nói càng hăng, đến âm lượng cũng không thèm kiềm chế:
“Mới nhập học đã ngang ngược vậy, chắc gia tộc cậu ta không đơn giản đâu?”
“Không thể nào, trong vương quốc này đâu có quý tộc nào họ như cậu ta.”
“Hay là, dựa vào thực lực, cậu ta mới dám to tiếng với thầy Hall?”
Lời này vừa ra, ánh mắt đánh giá của đám học sinh liền thu lại, hạ giọng:
“Xem thử cậu ta học môn gì đã.”
“Suỵt, đừng để cậu ta nghe thấy.”
Giữa những ánh nhìn nghi ngờ ấy, Giang Hàm lần lượt đi ngang qua lớp Ma pháp, Kiếm thuật, Luyện kim, rồi đẩy cửa phòng học “Thường thức Đại lục Tây Huyễn”.
“Ha ha! Lại có tân sinh bị đẩy vào học Thường thức khóa kìa!”
“Nếu là tôi thức tỉnh ra cái thiên phú rác rưởi đó thì đã chẳng còn mặt mũi ở lại Học viện Ma pháp. Tùy tiện ra ngoài tìm một xưởng rèn học nghề còn hơn!”
“Rầm.”
Giang Hàm đóng cửa, chặn hết mấy lời ong ong ngoài kia.
So với lớp Ma pháp chật kín, lớp này chỉ lác đác vài người, mỗi bàn ngồi một hai học sinh rải rác.
Thường thức khóa là một môn dạy lịch sử và văn hóa các chủng tộc ở đại lục Tây Huyễn, bị học sinh đặt biệt danh “môn lông gà vặt vãnh”.
Mấy kiến thức này chẳng giúp sức mạnh tiến bộ chút nào, gặp nguy hiểm thì chẳng ai mong thắng nhờ thường thức cả.
Người vào học lớp này đa phần là sắp tốt nghiệp mà vẫn không qua nổi khảo hạch. Thiên phú yếu kém, đi tham gia thí luyện chỉ có con đường chết, nên đành vào Thường thức khóa để cầm tấm bằng.
Học viện Ma pháp đều ngầm thừa nhận:
Học sinh Thường thức khóa ≈ phế vật
Tân sinh vừa nhập học đã vào Thường thức khóa = phế vật
“Chào thầy ạ!” Giang Hàm thấy thầy giáo trên bục, ngoan ngoãn chào.
Thầy giáo Thường thức khóa, đeo kính gọng đồng thau một mắt, lười biếng liếc sang: “Cậu tên gì? Trong danh sách lớp không có cậu.”
“Em là Giang Hàm.” Cậu chỉ vào huy hiệu trên đồng phục.
“Thầy Hall đồng ý để em tự chọn môn học.”
“À, cậu chính là Giang Hàm à. Các thầy khác từ hôm qua đã bàn tán về cậu rồi, không ngờ hôm nay lại thấy ở lớp này! Ha ha —— ha ha ——”
Tiếng cười của thầy chói tai như xích sắt gỉ bị kéo mạnh.
Phía cuối lớp có học sinh đập bàn đứng lên: “Thầy Eugene! Ồn quá!”
Tiếng cười của Eugene lập tức tắt ngấm, gượng gạo nói: “Thầy không cười nữa.”
Học sinh bị làm phiền lại gục xuống bàn ngủ tiếp.
Eugene có vẻ đã quen cảnh này, ghi thêm tên “Giang Hàm” vào danh sách, rồi vẫy tay: “Tùy tiện tìm chỗ ngồi đi.”
Giang Hàm chọn ngay bàn đầu tiên.
“?” Eugene vốn lười nhác tựa ghế, giờ liền ngồi thẳng lưng.
Học sinh Thường thức khóa đều chỉ lo cầm tấm bằng, trốn học hoặc vào lớp ngủ, Eugene lần đầu thấy người ngồi bàn đầu.
Đã vậy Giang Hàm còn lấy giấy bút ra, mắt sáng lên đầy tò mò. Đồng tử Eugene hơi rung động.
Là học sinh thật sự!
Là học sinh có thể dạy!
Eugene lập tức hứng khởi, chỉnh lại kính: “Chào mừng đến với ‘Thường thức đại lục Tây Huyễn’, hôm nay muốn nghe về phân tranh giữa tám chủng tộc, hay là lịch sử Vương quốc Naclis? Có gì cứ hỏi thoải mái!”
“Thầy, thầy có từng thấy loại hoa văn này chưa?”
Giang Hàm đưa tờ giấy có hình y hệt hoa văn trên vỏ trứng trong APP.
Eugene liếc một cái liền nhận ra: “Vảy của tộc Cự Long.”
“… Cự long?” Giang Hàm lắp bắp.
“Vậy… vỏ trứng rồng bên ngoài cũng có vảy sao?”
“Đúng vậy!” Eugene càng thêm phấn khích.
“Xem ra cậu đã chuẩn bị bài về Long tộc rồi. Giang Hàm, cậu hứng thú với tộc Cự Long sao? Ha ha ——”
“....”
Nếu em nói em đang nuôi một quả trứng rồng, thầy có tin không?