Thời Cửu: “...”
Sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy. Cười với cậu thì thôi đi, đã thế lại còn cười một cách... một cách... Hắn không biết mình cười lên có sức sát thương lớn đến mức nào à? Hình như hắn thật sự không biết thật.
Thời Cửu vội vàng quay mặt đi, cầm ly rượu lên uống một ngụm. Rượu trúc diệp thanh này quả là có thể giúp lòng người bình tĩnh lại. Rất nhanh, cậu đã bình tâm trở lại, lên tiếng nói:
“Điện hạ không cần khách khí, ta là ám vệ của Điện hạ, bảo vệ người là chức trách của ta.”
Quý Trường Thiên cười: “Nhưng đỡ rượu cho ta, không phải là chức trách của ngươi.”
"Vậy là vì... chính người không chịu từ chối," Thời Cửu lầm bầm nhỏ giọng, “Rõ ràng biết không thể dính lạnh, vậy mà còn muốn uống.”
Quý Trường Thiên khẽ thở dài: “Ta đây, đúng là không giỏi từ chối người khác. Hơn nữa, bình rượu này cũng không rẻ, nếu ta không uống ngụm nào, thì thật sự quá không nể mặt người ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT