"Tóm lại, chuyện này ta ủng hộ ngươi," Thập Lục vỗ mạnh vào vai Thời Cửu, “Trộm tiền của tham quan, sao có thể gọi là trộm được? Cái này gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo, cái này gọi là trừng trị kẻ ác, khuyến khích người thiện.”
Thời Cửu: “...”
Tiêu chuẩn này thật linh hoạt.
“Nhưng mà, một trăm lạng vẫn ít quá. Sau này nếu chúng ta có cơ hội quay lại kinh đô, ngươi nhớ gọi ta, ta giúp ngươi trộm thêm chút nữa.”
Thời Cửu im lặng một lúc: “Một trăm lạng vàng, vẫn còn ít sao?”
“Nhìn qua thì có vẻ nhiều lắm, có khi người bình thường cả đời cũng không kiếm được từng ấy. Nhưng đối với những quan lớn quyền quý kia, cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi. Ví dụ như điện hạ của chúng ta, ngày điện hạ làm lễ trưởng thành, cả thành đều ăn mừng. Xe ngựa đi dọc đường lớn, rải bạc ra khắp nơi, chỉ trong một giờ, đã rải ra cả vạn lạng bạc! Cảnh tượng đó hoành tráng lắm.”
Thập Lục vừa nói vừa tặc lưỡi, trên mặt lộ vẻ hoài niệm: “Năm đó ta và Thập Ngũ vừa mới trở thành ám vệ của điện hạ, đâu có thấy cảnh tượng này bao giờ, mắt cứ tròn xoe cả ra. Cái câu thơ kia nói thế nào nhỉ? Bảo mã hương xa... à, cái gì lộ ấy nhỉ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT