Hai người vừa trông thấy cậu thì thoáng kinh hoảng, lúng túng một chút. Dù sao cũng giống như bị chính “nhân vật chính” bắt quả tang đang nói xấu sau lưng.
Nhưng ngay sau đó, họ lập tức trấn tĩnh lại. Dù gì thì cậu cũng là một kẻ ngốc, có nghe thấy cũng chẳng hiểu họ đang nói gì.
“Hú! Tự mình hù dọa mình thôi, cái tên ngốc này sao lại vừa khéo đi ra thế không biết.”
Trần Mẫn liếc cậu một cái, châm chọc:
“Ai biết được chứ. Dù sao chúng ta đâu phải ngốc, sao mà biết được hắn muốn làm gì.”
Cậu vốn đang do dự không biết có nên đi học hay không, nghe xong câu này thì trong lòng lập tức quyết định:
“Ban đầu ta không định đi học, định nhường cơ hội này cho ngươi. Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, sách này ta nhất định phải đọc!”
Nghe câu này, trong tai Trần Mẫn chẳng khác nào cậu chiếm được tiện nghi còn ra vẻ ta đây. Vốn dĩ đã không ưa, giờ nàng lại càng tức đến đỏ mặt, quát:
“Đồ ngốc! Ngươi có đi học thì cũng đọc được cái gì? Đừng để đến lúc thi được hai quả trứng ngỗng mang về cho người ta cười rụng răng!”
“Nếu ta thi được hạng nhất thì sao?”
“Nếu ngươi thi được hạng nhất, sau này ta sẽ coi ngươi như hoàng đế mà cung phụng!”
“Được! Ngươi bên cạnh đây có người làm chứng rồi đấy, đến lúc đó đừng có nuốt lời!”
“Nếu ngươi không thi được hạng nhất thì không chỉ phải nhường cơ hội học cho ta, mà tất cả lợi ích gia đình dành cho ngươi cũng phải nhường cho ta!”
“Hảo!” – cậu nghĩ bụng, để xem lúc đó tam tỷ còn vênh váo mắng mình là đồ ngốc được không.
“Ngươi tưởng tiểu học năm nhất thi hạng nhất là dễ lắm sao? Cho dù biết chữ cũng chưa chắc thắng được mấy đứa học sinh thật sự.”
“Nói nhảm gì thế?”
“Có muốn ta giúp ngươi xem lại thành tích kiếp trước của ngươi không?”
“Thôi, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi.”
——
Cược xong, Trần Mẫn liền kéo cô em gái đi xa.
Hừ! Xem ra chẳng bao lâu nữa là nàng sẽ được lên công xã đi học rồi!
Nhưng người bạn thân bên cạnh lại dội cho Trần Mẫn một gáo nước lạnh:
“Này… hình như Vượng Tử không ngốc đâu.”
Buổi tối ăn cơm, bà nội xoa đầu cậu, dặn dò:
“Vượng Tử, sau này đi học phải hòa thuận với bạn bè, nghe lời thầy cô, biết chưa?”
“Ừ… ừ.” – cậu vừa ăn mì gà trong bát vừa gật đầu cho có lệ, nghĩ rằng mình phải từ từ thể hiện sự bình thường. Đã quyết tâm thi hạng nhất thì không thể tiếp tục giả làm thằng ngốc được.
Nhưng chỉ một cái gật đầu nhỏ thôi cũng khiến bà nội vui mừng đến mức không kiềm được:
“Vượng Tử gật đầu! Nó trả lời ta!” – bà xúc động ôm chầm lấy cậu. – “Ta đã nói rồi, Vượng Tử nhà ta không ngốc, cái gì cũng biết, chỉ là không thích nói thôi. Nó chắc chắn rất thích học, nên mới gật đầu như vậy.”
Ông nội bán tín bán nghi:
“Thật chứ?”
“Thật! Ta cảm nhận được mà, nó gật đầu đồng ý.”
Ông nội cũng nhìn cậu đầy mong đợi:
“Vượng Tử, con nói cho gia gia biết, có phải con rất vui vì sắp đi học không?”
Lúc này, mọi ánh mắt trên bàn đều dồn về phía cậu, đầy chờ mong. Bố mẹ cậu thì hồi hộp nín thở, còn ánh mắt của Trần Mẫn lại như đang quan sát kỹ lưỡng.
Cậu cảm nhận được ánh nhìn của Trần Mẫn, liếc nàng một cái rồi trong sự kinh ngạc của mọi người, cậu khẽ gật đầu.
Cả bàn ăn im lặng một thoáng, rồi bà nội bật khóc vì quá vui mừng:
“Ông có thấy không? Vượng Tử gật đầu kìa!”