“Vượng Tử thật sự gật đầu! Mọi người thấy chưa?”
“Thấy!” – cả bàn đồng thanh.
“Mẹ thấy rồi! Ôi ôi… tốt quá, Vượng Tử… con trai của mẹ… cuối cùng con cũng chịu đáp lại.” – mẹ cậu bật khóc, ôm chầm lấy cậu.
Ông nội và bố cậu cố kìm nén nhưng cũng đỏ hoe mắt. Hai vợ chồng chú Trần Quân thì vui mừng khôn xiết, thím Lưu Đông Bình còn lén lau khóe mắt. Ai nấy đều thật lòng vui cho nhà họ Trần.
Chú Trần Thủ Minh thì thoáng sững sờ, nhưng rồi cũng vội mỉm cười chúc mừng.
Mấy chị em họ thì mỗi người một suy nghĩ, nhưng ngoài mặt ai cũng tỏ vẻ vui mừng.
Cậu cũng không ngờ chỉ vì mình gật đầu mà cả nhà lại phản ứng lớn đến vậy. Thấy mọi người vui như thế, cậu cũng bất giác mỉm cười.
Ông nội và bà nội thấy vậy liền trấn an:
“Chỉ cần nó chịu đáp lại là được, chứng tỏ Vượng Tử nghe hiểu. Thời gian còn dài, từ từ sẽ khá hơn.”
“Đúng, không vội, từ từ thôi.”
Cậu: “…” – Mình chỉ cười thôi mà, đầu óc mình hoàn toàn bình thường đấy!
Nhờ cậu chịu đáp lại, bầu không khí bữa tối trở nên vui vẻ hơn hẳn bữa trưa. Ngay cả Trần Mẫn, người ban trưa còn tức giận bỏ đi, giờ cũng tươi cười trò chuyện với Trần Mỹ Phượng, chỉ thỉnh thoảng lại liếc cậu như đang suy nghĩ điều gì.
Cậu cũng chẳng để ý, chỉ tập trung ăn mì. Nghĩ kỹ lại, nếu không đi học thì giờ mình thật sự không có nhiều lựa chọn.
Ở thời đại này, tám tuổi mà cả ngày chỉ ở nhà thì chẳng khác gì “ăn chơi lêu lổng”.
…
Ăn xong, cậu uống hết sạch canh gà trong bát rồi chuẩn bị đứng dậy.
Bà nội thấy đáy bát sạch trơn thì vui vẻ hỏi:
“Vượng Tử, có ăn thêm thịt gà không?”
Bà vốn chỉ hỏi theo thói quen, không nghĩ cậu sẽ đáp lại.
Ai ngờ cậu lại dừng bước, quay lại lắc đầu:
“Không ăn, để tam thẩm ăn đi.”
Câu trả lời này khiến cả nhà sững người.