Vì cậu nhập học thành công, buổi tối hôm đó bà nội cố ý lấy miếng thịt heo muối treo trên xà nhà bấy lâu nay xuống để nấu.
Thời này chưa có tủ lạnh, muốn giữ thịt thì chỉ có cách ướp muối rồi treo lên bếp, để khói và hơi nóng khi nấu ăn hun vào. Cách này không chỉ giúp thịt không hỏng mà còn tạo ra một mùi thơm đặc trưng.
Nhưng nhược điểm là thịt rất mặn. Hơn nữa, bây giờ đang là mùa hè nên bà nội phải cho rất nhiều muối để bảo quản. Cậu ăn một miếng đã thấy khó nuốt.
Huống hồ trước đó cậu vừa ăn bánh bao bố mang về.
Nhưng bát thịt này là bà nội cố tình để riêng cho cậu, đặt ngay trước mặt.
Ngay lúc đó, không khí trên bàn bỗng im lặng.
Cậu gắp một miếng thịt bỏ vào bát của bà nội.
Bà nội nhìn miếng thịt trong bát mình, sững ra một chút, sau đó mỉm cười, gắp trả lại cho cậu:
– Vượng tử, đây là bát của nãi. – Bà tưởng cậu gắp nhầm.
Ai ngờ cậu nói:
– Đây là để nãi ăn.
– Cho… cho nãi ăn? – Bà nội ngạc nhiên đến nói lắp, rõ ràng không ngờ miếng thịt này là cậu cố tình gắp cho mình.
Mạnh Ngọc Quyên vội nói:
– Mẹ, đây là vượng tử hiếu thuận mẹ đó.
Trần Thủ Tiến cũng gật đầu:
– Đúng vậy mẹ, vượng tử biết hiếu thuận, mẹ ăn đi.
Bà nội vẫn như chưa hoàn hồn, ngồi ngẩn ra. Ông nội thấy vậy bèn chua chát nói:
– Chẳng phải chỉ là một đứa nhỏ hiếu thuận cho miếng thịt thôi sao, có gì đâu mà… còn luyến tiếc…
Ông còn chưa nói hết câu thì cậu đã gắp một miếng thịt bỏ vào bát ông.
– Ăn… ăn. – Ông nội lập tức cũng nói lắp.
Tiếp đó đến lượt Mạnh Ngọc Quyên, Trần Thủ Tiến, Trần Thủ Minh… cuối cùng ngay cả Trần Mẫn cũng được chia một miếng. Cô nhìn miếng thịt, ánh mắt phức tạp, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, bát củ cải hầm thịt trước mặt cậu chỉ còn lại toàn củ cải.
– Vượng… vượng tử, con làm sao vậy? – Đại bá của cậu nghi hoặc hỏi.
Thực sự là hành động của cậu quá khác lạ. Từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ chịu nhường đồ ăn cho ai.
Mạnh Ngọc Quyên và Trần Thủ Tiến thấy con trai chia hết thịt cũng hơi lo, nghĩ chắc nó không khỏe.
– Vượng tử, mẹ không thích ăn thịt, con ăn đi. – Mạnh Ngọc Quyên gắp thịt trả lại cho cậu.
Cậu không ngờ mẹ lại gắp trả, đành thật thà nói:
– Mẹ, thịt này mặn quá, con ăn không nổi. – Nói rồi lại gắp trả về.
– Thịt này… mặn sao?
– Mặn gì! Ta ướp thịt, ta chẳng lẽ không biết? – Bà nội nói xong thì dịu dàng nhìn cậu: – Đây là vượng tử muốn nhường thịt cho mọi người, lấy cớ thôi. Nhà ta, vượng tử vừa hiếu thuận vừa hiểu chuyện!
– Vậy thịt này cứ để vượng tử ăn đi. – Vợ đại bá nói, định gắp trả lại.
Cậu suýt phải lấy tay che bát, may mà bà nội ngăn lại:
– Đây là tấm lòng của vượng tử, cho gì thì ăn nấy.
Bà vừa nói xong, mấy người Trần Mẫn, Trần Kim Phượng, Trần Mỹ Phượng liền vội vàng cho thịt vào miệng, sợ bà nội và cậu đổi ý.
Bà nội liếc ba người một cái, ánh mắt đầy vẻ chê bai, nhưng miệng thì không nói gì.
Bà đã lên tiếng thì mọi người đành ăn.
Cùng lúc đó, trong lòng họ bắt đầu thay đổi cách nhìn với cậu. Họ nghĩ, từ khi cậu không còn ngốc thì trở nên hiếu thuận, nhường nhịn.
Bởi họ tin lời bà nội: thịt mặn chỉ là cái cớ, thật ra là cậu muốn nhường.
Mặn thì đã sao, đời này thịt thối có dòi mà rửa qua vẫn ăn bình thường, huống gì là thịt muối.
Còn cậu thì chẳng nghĩ nhiều như vậy, đơn giản chỉ thấy thịt mặn quá ăn không nổi. Nhưng từ đó lại nảy ra một sự hiểu lầm “đẹp”.
Cơm xong, cậu lên giường ngủ sớm, không cần hệ thống nhắc cũng tự vào không gian học tập.
Tối nay cậu định bắt đầu học sách Toán học kỳ 2 năm nhất. Với tốc độ hiện tại, chắc không lâu nữa sẽ đổi sang sách năm hai.
Có vẻ sau này khỏi lo thiếu tài liệu học. Nếu cứ thế này, thời gian học của cậu đúng là “xài hoài không hết”!
Hoàn thành sáu tiếng học, gà ngoài sân đã gáy sáng. Trần Thủ Tiến và Mạnh Ngọc Quyên lục tục mặc quần áo.
Tám giờ phải vào làm, nên sáng dậy sớm tranh thủ ra ruộng nhà chăm sóc thêm ít rau, để bữa cơm thêm món.
Mạnh Ngọc Quyên thì vào bếp, vì chị dâu Lưu Đông Bình còn ở cữ, nên bếp núc chia hai người thay nhau. Hôm nay tới lượt cô.
Hai vợ chồng sợ đánh thức cậu, nên mặc xong lặng lẽ ra khỏi nhà.
Cậu thì khỏi ngủ bù, tiếp tục ở trong không gian học tập.
Sau một đêm học, sáng hôm sau tinh thần và thể lực cậu đều tràn đầy.
Ăn sáng xong, mọi người ai đi làm việc nấy, cậu lại thảnh thơi nằm dài dưới giàn mướp.
Mấy ngày trôi qua rất nhanh. Trước ngày khai giảng, Mạnh Ngọc Quyên lấy cặp sách cho cậu.
Một chiếc cặp chéo vừa to vừa cũ, cậu bỏ bút, tẩy và vở vào rồi đeo lên vai. Bà nội lập tức ôm chầm lấy, không rời mắt.
– Tôn tử ngoan của ta, y như đội viên danh dự trong tranh, vừa tuấn tú vừa tươi cười.
– Đúng vậy, vượng tử trắng trẻo sạch sẽ chẳng khác gì mấy đứa trong thành phố. – Trần Thủ Minh cũng không tiếc lời khen.
Bà nội nghe càng vui, ôm cậu nói:
– Đợi trời lạnh, nãi sẽ làm thêm cho con hai bộ quần áo mới, mặc vào sẽ càng đẹp trai.
Mạnh Ngọc Quyên vừa từ bếp ra, nghe vậy vội nói:
– Mẹ, vượng tử vẫn còn quần áo mặc mà.
Bà nội liếc cô một cái:
– Ta làm quần áo cho tôn tử thì liên quan gì đến cô. Ta chỉ có một đứa cháu trai, làm bao nhiêu cho nó ta cũng vui!