“Thế… thầy giáo có khi nào lại không nhận không?,” hai vợ chồng trước giờ chỉ nghĩ cách để cậu giành được suất học, chứ chưa kịp lo đến việc nếu có suất rồi thì thầy có chịu nhận hay không.

Trần Thủ Tiến suy nghĩ một lúc:

“Em cứ dọn dẹp, rửa mặt rồi ngủ trước đi, anh qua tìm thằng Ba nói chuyện.”

Mạnh Ngọc Quyên vội kéo chồng lại:

“Này, ông nó, lúc nói với thằng Ba thì chú ý chút. Bọn họ cũng mong con trai họ được đi học, giờ suất học lại bị bố mẹ nhường cho cậu, trong lòng chắc chắn không dễ chịu đâu.”

Trần Thủ Tiến gật đầu, rồi xua tay:

“Không sao, anh em ruột thì không nghĩ ngợi phức tạp như thế. Với lại thằng Ba đâu phải loại người không biết điều.”

Mạnh Ngọc Quyên nghe vậy thì thôi, lo dọn dẹp rồi chuẩn bị đi ngủ.

Chưa đầy hai mươi phút sau, Trần Thủ Tiến đã quay về.

Mạnh Ngọc Quyên nhanh nhảu hỏi:

“Thằng Ba nói sao?”

“Nó bảo nó cũng chưa rõ, mai tan làm sẽ đi hỏi thử.”

“Vậy thì tốt, chỉ mong cậu có thể thuận lợi mà được đi học.”

Trong không gian, cậu nghe vậy cũng thấy lo lắng. Không nói đến chuyện cậu đã quyết tâm học hành, thi đại học để “ăn cơm quốc gia”, chỉ riêng chuyện đã buộc phải dùng hệ thống này, nếu không được đi học thì chẳng phải uổng công sao?

Cậu càng nghĩ càng thấy hoảng. Giờ đâu phải thời bắt buộc đi học, thầy mà nói “không nhận” thì coi như xong.

Không được, phải tranh thủ thời gian học thêm, lỡ thầy kiểm tra ngay tại chỗ thì mình cũng có chuẩn bị! Thế là, dù vốn định nghỉ ngơi, cậu lại mở sách ra…

Hôm sau, chạng vạng. Không hiểu sao hôm nay Trần Thủ Minh về rất muộn. Thường ngày, sau khi đội sản xuất tan làm một tiếng là anh từ công xã về, nhưng hôm nay cơm tối nhà họ Trần dọn ra bàn đã lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng.

Bà nội Trần nhìn ra cửa rồi ngồi xuống:

“Không biết hôm nay thằng Ba đi đâu mà giờ này vẫn chưa về.”

Trần Thủ Tiến thấy vậy bèn kể lại chuyện tối qua anh nhờ thằng Ba tìm hiểu việc học của cậu.

Ông nội và bà nội nghe xong đều gật gù:

“Chuyện này quan trọng, đúng là nên hỏi trước cho chắc.”

Một lát sau, ông nội gõ tẩu thuốc xuống bàn:

“Thằng Cả, mày ra đầu làng xem sao.”

Chưa kịp đi thì Trần Thủ Minh đã tất tả bước vào.

“Thằng Ba, mày về muộn thế, có phải đi hỏi chuyện học của cậu không? Sao rồi, có hỏi được không?” – bà nội vội hỏi.

Trần Thủ Tiến rót ngay cho em một cốc nước:

“Thằng Ba uống miếng nước đã, từ từ nói, không phải vội.”

“Cảm ơn anh Hai.” Trần Thủ Minh uống một hơi hết cốc, rồi gật đầu:

“Đúng là em đi hỏi chuyện học của cậu.”

“Vậy… cậu có được đi học không?”

“Có. Em nhờ người quen, họ đồng ý cho cậu ‘thử học’ một học kỳ.”

“Thử học?”

“Ừ, nghĩa là học trước một học kỳ xem cậu có theo kịp không.” – Trần Thủ Minh nói khéo, chứ thực ra thầy muốn xem cậu có thực sự không còn ngốc hay không. Nếu vẫn dở dở ương ương, lại làm loạn kỷ luật lớp học thì có khi chưa hết học kỳ đã bị cho nghỉ.

Nhưng ông bà nội và vợ chồng anh Cả nghe vậy thì nhẹ nhõm hẳn. Dù sao trước mắt cậu đã được nhận vào học, thế là họ cảm thấy mãn nguyện rồi.

Trần Thủ Tiến vỗ vai em:

“Thằng Ba, anh Hai cảm ơn mày. Sau này có gì cần giúp thì cứ nói thẳng.”

“Yên tâm, em không khách sáo đâu.”

Ông nội Trần thấy hai anh em đồng lòng thì rất vui. Là chủ gia đình, điều ông mong nhất là ba anh em giúp đỡ nhau, đoàn kết một lòng, như thế thì nhà họ Trần mới ngày càng khá lên.

“Bà nó, đem chai rượu cao lương còn thừa lần trước ra đây, tối nay cho ba anh em làm một chén.”

Lúc này, cậu cũng thở phào. Chỉ cần họ chịu nhận mình là được. Giờ cậu đâu còn ngốc nữa, chẳng lẽ lại sợ cái “học thử” này!

Chẳng mấy chốc, bà nội mang ra chai rượu cao lương ông nội vẫn tiếc chưa uống. Ba anh em vừa uống vừa trò chuyện rôm rả, cả bàn đầy tiếng cười vui vẻ.

Chỉ có Trần Mẫn là không vui.

Lần này cậu được đi học, đúng là chuyện đã rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play