Từng Yến sau khi sinh xong con thì tâm trạng tồi tệ, nhất thời nghĩ quẩn rồi kích động bật khóc.

“Hu hu hu, sao số phận tôi lại khổ thế này! Rõ ràng lúc mang thai ai cũng nói đứa này là con trai, kết quả sinh ra lại là con gái. Liên tiếp ba đứa con gái, tôi kiếp trước tạo nghiệp gì mà giờ phải chịu thế này!”

Trần Thủ Minh thấy vậy vội đưa khăn tay cho Từng Yến:

“Mẹ bảo ở cữ không được khóc, cô làm gì vậy, hại thân thể mình, sau này khổ đấy.”

“Khổ? Tôi bây giờ đang khổ đây này! Hắn muốn khỏe thì lúc nào chẳng được, lại cố tình chọn đúng lúc này mà khỏe, chẳng phải là làm tôi bực chết sao!”

Những lời này của Từng Yến nói cũng chẳng nhỏ, làm Trần Thủ Minh hoảng hốt lấy tay bịt miệng vợ:

“Cô điên rồi à! Nếu để mẹ nghe thấy thì sau này chúng ta còn sống yên ở nhà này được nữa không?”

Từng Yến gạt tay chồng ra:

“Không sống thì thôi, cùng lắm tách riêng! Tách riêng thì tiền lương của anh khỏi phải nộp, biết đâu chúng ta còn sống khá hơn!”

“Cô nói gì thế! Dựa vào mức lương 25 đồng của tôi à? Thêm cả điểm công của cô, sau khi nộp thuế và lương thực thì còn dư được gì? Hơn nữa, bây giờ con út mới sinh, tách riêng thì còn trông mong mẹ giúp trông được à? Nếu cô phải tự trông, cả nhà chỉ dựa vào một mình tôi thì sống nổi không?”

Từng Yến bị chồng nói một tràng mà ngẩn ra.

Trần Thủ Minh hít sâu, nắm tay vợ:

“Chim Én, xin lỗi, tôi không cố ý quát cô. Chỉ là bây giờ tách riêng chẳng có lợi gì cho chúng ta, cô nghĩ kỹ mà xem.”

“Tôi… tôi cũng không thật sự muốn tách riêng, chỉ là… trong lòng khó chịu.”

“Tôi biết, nhưng cô thử nghĩ khác đi. Thực ra việc cậu bây giờ khỏe mạnh cũng không hẳn là tin xấu với chúng ta. Cô xem, vừa lúc con út chào đời thì cậu bắt đầu tỉnh táo, chẳng phải chứng tỏ con út là đứa mang phúc cho nhà mình sao?

Hơn nữa, cậu khỏe lại, nghĩa là sau này Mỹ Phượng, Kim Phượng đi lấy chồng thì nhà mẹ đẻ vẫn còn anh trai để dựa vào. Chim Én, đừng tự dồn mình vào ngõ cụt, đổi góc nhìn đi thì có phải chuyện này cũng dễ chấp nhận hơn không?”

“Nhưng… cậu chỉ là không ngốc thôi, chứ có phải có tiền đồ gì đâu. Ba mẹ mà cứ chiều chuộng thì chẳng sớm thì muộn cũng thành phế nhân. Mỹ Phượng, Kim Phượng mà trông vào cậu chống lưng được chắc?”

“Dù không có tiền đồ, nhưng sau này có việc thì thêm một người vẫn hơn đúng không?”

Từng Yến khịt khịt mũi mấy cái, tuy trong lòng đã được chồng khuyên nhủ phần nào nhưng vẫn mạnh miệng:

“Dù sao tôi cũng chẳng trông mong gì vào cậu. Trông vào cậu chẳng bằng như Mẫn Mẫn nói, tự dựa vào bản thân. Vẫn phải để Mỹ Phượng, Kim Phượng tự lo mới được.”

“Đúng, đúng, có cô làm mẹ thì các con nhất định sẽ không tệ.”

Bên ngoài, cậu không biết suýt nữa Tam phòng vì mình mà cãi nhau một trận. Cậu thật sự chịu không nổi mấy ánh mắt tò mò của mấy bà thím nên ăn cơm xong liền lẩn ngay về phòng.

Mùa hè, trời tối khá muộn. Ở trong phòng chẳng có gì làm, cậu liền nằm lên giường, vào không gian để học.

Mấy hôm trước, cậu cuối cùng cũng học xong toàn bộ tài liệu ngữ văn. Thời gian học thực tế thì không cố định, nhưng tổng cộng có 8 tiếng học hiệu quả.

“Khó thật, khổ sở học suốt hai ngày mà não chỉ khai mở thêm 0,8%.” Giờ vẫn còn thiếu 0,8% nữa mới đạt trình độ người bình thường.

À, mấy hôm trước hệ thống tốt bụng đo cho cậu độ khai mở não, được 8%.

Cụ thể như sau:

Khả năng quan sát không gian: 1%

Khả năng sáng tạo trừu tượng: 3%

Khả năng suy luận logic: 1%

Khả năng ghi nhớ cảm giác: 1,5%

Khả năng chú ý toàn diện: 1,5%

Cộng tất cả lại là 8%, trong khi người bình thường là từ 10% đến 30%.

Ha ha, đúng là vai hề.

Hai hôm trước, cậu bỏ thêm 0,4% vào khả năng ghi nhớ cảm giác, lần này cũng tiếp tục tăng vào đó.

Lúc này, Mạnh Ngọc Quyên và Trần Thủ Tiến bước vào, thấy cậu lại nằm ngủ trên giường thì có chút ngạc nhiên.

“Ông nó à, dạo này sao cậu lại đi ngủ sớm thế?”

“Có lẽ đầu óc tỉnh táo hơn nên buồn ngủ nhiều hơn. Không sao, ngủ nhiều tốt cho sức khỏe. Bà xem, trẻ con mới sinh cả ngày chỉ ngủ, mà lớn lên vẫn tốt đấy thôi.”

“Cũng đúng.”

Nghe chồng nói vậy, Mạnh Ngọc Quyên cũng không lo nữa, lại nhắc đến chuyện học của cậu:

“Ông nó à, ông nói giờ cậu không ngốc nữa, nếu đi học thì có học được không?”

“Không biết đâu. Mình chưa từng dạy nó gì cả. Bà xem mấy đứa trẻ khác trong thôn, dù không biết nhiều chữ nhưng ít nhất cũng biết đếm và cộng trừ đơn giản. Còn cậu, e là ngay cả 1 2 3 4 5 cũng chưa thuộc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play