Minh Nguyệt có phần miễn cưỡng tháo khẩu trang, nặn ra một nụ cười xã giao:
– Cảm ơn bác sĩ Cố, hẹn gặp lại.
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Thời Khanh bỗng thấy hối hận. Vừa nãy, không hiểu vì sao anh lại dừng xe khi nhìn thấy cô. Đáng ra, họ không nên có thêm bất kỳ liên quan nào. Lịch hẹn của anh kín mít, không ít người phải chờ hàng tháng mới gặp được, vậy mà cô lại…
Sự bực bội của anh càng tăng khi Từ Nghiên Thục ngỏ ý mời ăn tối. Anh vốn chán ghét kiểu “nhân cơ hội kết thân” như vậy.
Và giờ lại bảo Minh Nguyệt tháo khẩu trang… Chẳng lẽ bà ấy nghĩ anh là kiểu bác sĩ háo sắc? Trong mắt anh, phụ nữ dù xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là một bộ khung xương với lớp da bên ngoài mà thôi.
Anh thở ra, lái xe đi. Nhưng trước khi rẽ, anh vẫn liếc ra ngoài cửa kính.
Khoảnh khắc Minh Nguyệt bỏ khẩu trang, anh ngẩn người.
Cô đẹp. Đẹp đến mức khiến anh sững sờ. Một vẻ đẹp quá mức hoàn hảo, có thể dễ dàng đoạt mất lý trí của bất kỳ ai.
Nếu là Kỳ Yến, lúc tuổi trẻ gặp được gương mặt này, liệu còn có thể yêu người khác?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play