“Bác sĩ Cố, có lẽ cậu không nhớ, nhưng cách đây không lâu, tôi từng đến tìm cậu để xin mổ cho Nguyệt Nguyệt.” Nói tới đây, Từ Nghiên Thục khẽ thở dài, gương mặt đầy tiếc nuối. “Chỉ tiếc lúc ấy cậu bận chuyện quan trọng… Nếu không, có khi chân của Nguyệt Nguyệt đã không thành ra như vậy…”
Cố Thời Khanh nghe nhắc đến chuyện phẫu thuật, sắc mặt lập tức tái nhợt. Trong lòng trào dâng đầy tiếc nuối và hối hận.
Nếu khi đó anh không quá kiêu ngạo, chịu nghiêm túc xem qua bệnh án của Minh Nguyệt, chịu tìm hiểu kỹ cô là người như thế nào, thì có lẽ... tất cả những đau khổ và tiếc nuối hôm nay đã không xảy ra.
Rõ ràng anh hoàn toàn có thể cứu Minh Nguyệt. Có thể ở bên cô vào những ngày cô đau đớn nhất, chiếm một vị trí nhỏ trong tim cô.
Anh còn có thể đưa cô sang Mỹ, giúp cô tiếp tục theo đuổi sự nghiệp múa ba lê. Rồi vào một thời điểm thích hợp, cầu hôn cô, trao cho cô cuộc sống hạnh phúc nhất.
Lúc ấy, dù là Kỳ Yến hay Sở Nguyệt, với anh và Minh Nguyệt mà nói, cũng chỉ là quá khứ. Anh có thể bình thản chúc phúc họ, thậm chí mời họ đến dự đám cưới của mình và Minh Nguyệt — một đám cưới thật long trọng và ấm áp. Tương lai, họ còn có thể có những đứa con của riêng mình.
Đáng tiếc, tất cả giờ đây chỉ là… “nếu như”.
May thay, vẫn chưa hoàn toàn muộn.
Minh Nguyệt không biết anh từng có những suy nghĩ ích kỷ, cũng không biết anh từng có quan hệ với Sở Nguyệt. Chỉ cần Sở Nguyệt không nói, anh cũng không nhắc tới…
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT