Cố Thời Khanh rũ mắt, cẩn thận lật xem bệnh án và mấy tấm phim X Quang. Xem xong, anh xếp tất cả vào túi nhựa, đưa lại cho Minh Nguyệt:
– Cô lên khoa X-quang tầng hai chụp thêm phim, sau đó quay lại tìm tôi.
Minh Nguyệt nhận lấy, khẽ nói “cảm ơn” rồi bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài, Từ Nghiên Thục lập tức chạy đến, lo lắng hỏi:
– Thế nào? Có chữa được không?
Minh Nguyệt thở dài. Trong lòng cô chỉ cảm thấy Cố Thời Khanh đang cố tình làm khó mình. Không định chữa trị thì thôi, lại còn bắt đi chụp thêm phim cho mất thời gian. Sắc mặt cô hơi khó chịu:
– Anh ta bảo con chụp phim rồi quay lại.
– Cái con bé này! – Từ Nghiên Thục vỗ mạnh vào lưng cô – Mẹ thấy cái vẻ mặt vừa rồi của con còn tưởng bác sĩ nói bó tay, làm mẹ suýt đứng tim…
Nói rồi, bà kéo tay Minh Nguyệt thẳng tới khoa X-quang.
Chụp xong, quay lại đã hơn hai tiếng.
Khi họ trở lại sảnh chờ, chẳng còn mấy bệnh nhân, vài phòng khám đã tắt đèn.
– Không lẽ tan ca rồi? – Từ Nghiên Thục sốt ruột đưa mắt tìm.
Y tá trực nhìn thấy Minh Nguyệt thì nhận ra ngay, bước tới nói nhỏ:
– Xin lỗi, bác sĩ Cố tan ca rồi. Chắc cô phải đặt lịch hôm khác.
– Tan ca!? – Từ Nghiên Thục tròn mắt. Bao nhiêu công sức hẹn trước, cuối cùng chẳng được gì.
Minh Nguyệt lại tỏ ra bình thản. Cô vốn đã đoán hôm nay chỉ là chuyến đi tay không. Nói lời cảm ơn y tá xong, cô kéo Từ Nghiên Thục ra ngoài.
Suốt dọc đường, Từ Nghiên Thục không ngừng càm ràm bên tai cô, kể lể chuyện hẹn bác sĩ Cố khó thế nào, lần sau không biết còn gặp được hay không.
Minh Nguyệt ngoài mặt im lặng nghe, nhưng đầu óc đã để đâu đâu.
Hai người vừa ra khỏi cổng bệnh viện, đang đứng ven đường gọi xe thì một chiếc Cayenne màu đen bất ngờ dừng trước mặt.
Cửa kính hạ xuống, gương mặt thanh lãnh của Cố Thời Khanh hiện ra. Anh thoáng liếc Từ Nghiên Thục, rồi nhìn thẳng Minh Nguyệt:
– Minh tiểu thư, hôm nay hơi muộn. Ngày mai nếu cô rảnh thì tới tìm tôi, không cần hẹn trước.
Minh Nguyệt hơi sững lại. Bác sĩ Cố này… uống nhầm thuốc sao? Hay là cảm thấy trêu cô cả buổi chiều vẫn chưa đủ, muốn “lăn” tiếp ngày mai?
Cô còn chưa kịp trả lời thì đã nghe Từ Nghiên Thục hồ hởi đáp thay:
– Ôi chao, bác sĩ Cố, cảm ơn anh nhiều lắm. Con bé nhà tôi là diễn viên múa ba lê, chân là cả sự nghiệp, chuyện này nhờ anh để tâm giúp. À… tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm một bữa nhé?
Minh Nguyệt chỉ biết trố mắt nhìn mẹ đang cười tươi rói.
Cố Thời Khanh thu lại ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt từ chối:
– Ăn cơm thì khỏi.
Nói xong, anh nổ máy.
Từ Nghiên Thục vội kéo tay Minh Nguyệt, ghé sát tai thì thầm:
– Còn không mau tháo khẩu trang, như vậy là bất lịch sự .
Rồi bà lập tức đổi giọng, tươi cười nói với Cố Thời Khanh:
– Thật sự không biết cảm ơn thế nào cho đủ. Chúc bác sĩ thuận buồm xuôi gió.