Mười phút dài dòng cuối cùng cũng trôi qua, thể diện mất hết, xe cũng cuối cùng đến cửa nhà.

Xe dừng lại đúng khoảnh khắc, Tô Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy như được đại xá.

Cậu rốt cuộc, rốt cuộc không cần đối mặt với một mặt xã giao chết người như vậy nữa.

Cửa xe vừa mở ra, Phù Ly lại gọi hai cậu lại, “Chờ một chút.”

“Chú nhỏ, còn có chuyện gì sao?” Tô Huyền Nguyệt cố gắng kìm lại suy nghĩ muốn bỏ chạy mà quay đầu lại hỏi.

Phù Ly nghiêng người từ ghế phụ lấy ra hai cái túi quà, đưa đến trước mặt hai cậu.

“Quà gặp mặt.”

Đã lâu không gặp, cho nên gặp mặt muốn tặng quà gặp mặt? Dương Tố cảm thấy hợp lý, vì vậy đưa tay nhận lấy quà.

Tô Huyền Nguyệt thì nhìn đồ vật trong túi mà Phù Ly đang cầm trên tay, không biết có nên nhận hay không.

Đó là thứ mà cậu rất muốn, nhưng nó đã là mô hình máy móc ngừng sản xuất. Cái mô hình ngừng sản xuất này không còn là vấn đề có tiền hay không, mà là trên thị trường đã không thể tìm thấy nó nữa, phần lớn đều đã bị sưu tầm. Chú nhỏ có thể tìm thấy nó, chắc là đã tốn rất nhiều công sức, rất nhiều tâm tư.

“Không thích sao?”

“Không phải.”

“Cầm đi,” Phù Ly lại đưa túi về phía trước mặt cậu: “Em đã tặng tôi nhiều quà như vậy, cái này coi như tôi đáp lễ.”

Nghe anh nói, mặt Tô Huyền Nguyệt bỗng nhiên đỏ ửng, cậu căng da đầu nhận lấy quà.

Nói tạm biệt với Phù Ly, hai cậu mới quay người trở về nhà.

Lên lầu, Dương Tố đột nhiên quay mặt lại tò mò hỏi: “Có chuyện gì tôi không biết xảy ra sao? Vì sao chú nhỏ lại nói cậu tặng chú ấy nhiều quà như vậy? Cậu tặng quà cho chú ấy từ khi nào, sao tôi không biết?”

Vừa nãy chú nhỏ ở đó, hắn ta không tiện hỏi, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội, hắn ta hỏi một tràng dài.

Tô Huyền Nguyệt làm bộ không nghe thấy, giơ tay lên chuẩn bị đóng cửa.

Động tác của Dương Tố lại nhanh hơn cậu, một chân đã chèn vào khe cửa.

Tô Huyền Nguyệt hiện tại đóng cửa đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể giữ chặt cửa không cho hắn ta đi vào.

“Chúng ta còn có phải là anh em không?” Dương Tố dùng khuỷu tay đẩy cửa, cố gắng thò đầu vào trong: “Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng ăn cùng ở, cậu lại còn có chuyện giấu tôi. Thật quá đáng! Cậu mau nói, nếu không tôi sẽ dùng chiêu lớn.”

“Tôi ngủ, cậu ra ngoài.”

“A…… Cậu kẹp đầu tôi, tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho dì nhỏ, nói cậu cố ý dùng cửa kẹp đầu tôi.” Dương Tố từ từ tăng âm lượng, rõ ràng là chỉ cần không hợp ý sẽ chuẩn bị mách.

“Ấu trĩ!” Tô Huyền Nguyệt nghẹn lại, lực tay cũng buông lỏng, mở cửa ra, để hắn ta chui vào.

“Nói đi, tặng quà gì!”

“Quà……” Tô Huyền Nguyệt bất đắc dĩ liếc hắn ta một cái: “Một con bọ hung màu đen.”

“Bọ hung? Cái này là cái trò gì? Cậu tặng chú ấy cái trò này làm gì? Có chuyện gì tôi không biết sao? Thật sự là bọ hung à! Chú ấy không lột da cậu?” Dương Tố vừa cởi giày đã chuẩn bị lăn lên giường Tô Huyền Nguyệt, rõ ràng là hôm nay chuẩn bị ngủ lại ở đây.

“Dám lên giường tôi thì xong đời với tôi đấy.”

“Rồi, rồi, không lên.” Dương Tố cũng không tranh cãi với cậu, thuận thế nằm trên thảm, “Cậu mau nói đi, chúng ta quan hệ tốt như vậy, lại còn có nhiều chuyện như vậy giấu tôi. Tin không tôi bây giờ gọi điện thoại cho ông ngoại, nói cái quả óc chó mà ông ấy bày lâu như vậy, đều là bị cậu đập nát, xem ngày mai ông ấy không bay đến lột da cậu.”

“Nói, nói, có chuyện gì lớn đâu mà đáng giá lôi ông ngoại ra vậy, phục cậu thật.”

Kỳ thật nói đến cùng vẫn là chuyện lớp học hè.

Lớp học hè đều là những đứa trẻ gần đó, ngẫu nhiên cũng sẽ chơi cùng nhau. Không biết là ai nói cha Tô Huyền Nguyệt là mở trạm thu mua phế liệu, giờ học sớm, mấy người ở bàn trên thế mà lấy chuyện này trộm cười nhạo cậu.

Tô Huyền Nguyệt tức giận, duỗi chân đạp ghế nhỏ của mỗi người hai cái. Có người ngồi không vững, kêu lên và ngã xuống đất.

Ngày đó là Phù Ly dẫn đọc sớm. Anh nghe thấy tiếng ầm ĩ phía sau, không nhịn được nói một câu: “Young people who don't work hard are sad. Biết câu tiếng Anh này có ý tứ gì không? Dịch lại là, trẻ không nỗ lực, lớn lên đồ bi thương. Dùng lời hiện tại mà nói chính là đi học không lắng nghe, trưởng thành chỉ có thể đi nhặt rác rưởi.”

Nhặt rác rưởi? Lại là nhặt rác rưởi?

Là đang cười nhạo cậu đúng không?

Tô Huyền Nguyệt ngơ ra, cậu không biết vì sao Phù Ly lại công khai nhằm vào mình như vậy.

Trong phòng học im phăng phắc, Tô Huyền Nguyệt lại cảm thấy khắp nơi đều là tiếng cười nhạo. Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt của tất cả những đứa trẻ trong phòng học đều dừng lại trên người cậu, mang theo sự chế nhạo và hài hước công khai.

Trẻ con có lòng tự trọng rất mạnh. Cậu biết thu mua phế liệu rất mất mặt, cậu cũng biết mọi người đều đang trộm cười nhạo cậu. Nhưng giống như Phù Ly làm, nói trước mặt tất cả những đứa trẻ khác trên bục giảng, quả thực là đem cậu lột sạch ném ở trước mặt mọi người mà xử tội.

Phù Ly lại tiếp tục bắt đầu dẫn đọc, phát âm Mỹ của anh rất chuẩn, giọng nói anh rất dễ nghe, dáng người anh thon dài, khuôn mặt anh rất đẹp, trên người anh có thể tích tụ vô hạn sự tốt đẹp. Thiếu niên như ngọc có thể rất tốt để miêu tả về anh.

Nhưng giờ khắc này, Tô Huyền Nguyệt lại cảm thấy mặt mày anh đáng ghét, xấu xí dị thường.

Lòng tự tôn tan vỡ làm cậu thẹn quá hóa giận. Sự sùng bái và ngưỡng mộ trước kia, giờ phút này đều biến thành hư vô, chỉ sinh ra một thứ gọi là căm hận.

Cậu nhìn chằm chằm người trên bục giảng, hung hăng siết chặt nắm tay. Phù Ly cao hơn cậu, lớn hơn cậu, cậu khẳng định không đánh lại anh ấy. Người phải có tự mình hiểu lấy, cho nên chỉ có thể dùng cách khác để trả thù anh ấy.

Rất nhanh cậu liền nghĩ ra cách.

Nhà dì cả và nhà Phù Ly ở rất gần nhau, trùng hợp là, phòng ngủ của cậu đối diện với phòng ngủ của Phù Ly.

Cậu đẩy cửa sổ ra, khoảng cách không quá 1 mét, chính là cửa sổ phòng ngủ của Phù Ly. Cậu thường xuyên có thể nhìn thấy Phù Ly đẩy cửa sổ ra để thông gió.

Vì vậy cậu đã tìm thấy cơ hội, hướng lên cửa sổ anh ném một con bọ hung màu đen có nhiều gai lại trông siêu đáng sợ.

Dương Tố nghe xong vẻ mặt kính sợ: “Trời đất! Cậu là một dũng sĩ! Gan quá to! Nhưng cậu đã làm điều mà tôi luôn không dám làm! Tôi cũng muốn hù dọa chú ấy để trả thù cho sự bất bình trong lòng, nhưng tôi có lòng không có gan, vẫn là cậu lợi hại!”

Dương Tố vỗ vỗ vai cậu, cảm thấy mãn nguyện mà trở về ngủ.

Tô Huyền Nguyệt lại không ngủ được. Câu chuyện dừng lại ở đây sao?

Đương nhiên không phải, còn có phần sau.

Con bọ hung xấu xí kia dường như không làm Phù Ly sợ, ngược lại anh ấy còn mang nó vào phòng ngủ.

Tô Huyền Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác, tối hôm sau, cậu lại bắt một con sâu róm có nhiều gai rồi ném qua.

Phù Ly vẫn như cũ không sợ.

Tô Huyền Nguyệt không tin vận may! Sau đó mỗi tối đều ném một con sinh vật kinh dị về phía cửa sổ anh.

Nhỏ thì có con sâu béo kỳ lạ, lớn thì có con ếch cứt trâu còn to hơn nắm tay, thậm chí có một lần gan to chặn lại cửa sổ anh và ném một con rắn thái hoa qua.

Phù Ly dường như đã quen, mỗi tối đúng giờ mở cửa sổ, sau đó vẻ mặt bình tĩnh mang sinh vật kinh dị trên cửa sổ vào trong.

Tô Huyền Nguyệt không trả thù được càng ngày càng hận anh ấy, nhưng trong cái hận ý này lại lẫn lộn sự sợ hãi sâu sắc cùng sự kiêng kỵ.

Cậu sợ đứt cả mật mới thận trọng bắt được con rắn thái hoa kia, lại bị Phù Ly tay không nhéo mang vào trong.

Hình tượng Phù Ly trong lòng cậu càng lúc càng lớn, không gì có thể ngăn cản, mọi việc đều thuận lợi, giống như vị thần cao cao tại thượng mang mặt nạ hung tợn kinh khủng.

Sau này ác mộng dường như lại càng thường xuyên hơn.

Trong mộng, Phù Ly lạnh lùng cười với cậu, giống như bóp chết một con ruồi bọ, nắm lấy gáy cậu, kéo cậu vào giữa phòng ngủ.


Tô Huyền Nguyệt run run, xoa xoa cái trán rịn mồ hôi.

Ám ảnh tuổi thơ dường như lại một lần nữa bao phủ trên đỉnh đầu cậu.

Trong mộng, Phù Ly thiếu niên trưởng thành, trở thành siêu cấp đại vai ác với tâm tư thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn trong sách!

Cái này dường như còn đáng sợ hơn, còn kinh khủng hơn cả ám ảnh tuổi thơ.

Tô Huyền Nguyệt vừa nhắm mắt lại, đại vai ác Phù Ly sau khi trưởng thành vẫn lạnh lùng cười với cậu ở cửa sổ đối diện, giống như bóp chết một con ruồi bọ, lại nắm lấy gáy cậu, kéo cậu vào giữa phòng ngủ.

Tô Huyền Nguyệt run rớt cả một thân nổi da gà. Không được! Bị dọa thành như vậy rồi, cậu còn phải lén lút đi cọ khí vận của chú ấy? Quả thực muốn mạng người mà.

Dù sao cũng là muốn chết, duỗi đầu cũng là một nhát, co đầu cũng là một nhát.

Chi bằng dứt khoát một chút, ít nhất không cần phải lo lắng sợ hãi như vậy.

Nghĩ thông suốt, Tô Huyền Nguyệt vọt một cái ngồi dậy từ trên giường. Cậu vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện.

Phù Ly là vai ác thì thế nào! Anh 30 vạn của cậu cứ thế mà lấy không được sao?

Hả! Ai cầm tiền rồi không làm việc? Vai ác cũng không được.

Nhận 30 vạn của cậu, phải cùng cậu yêu đương, hơn nữa nhất định phải ba tháng, một ngày cũng không thể thiếu.

Tô Huyền Nguyệt cắn răng hạ quyết định, quyết định cùng đại vai ác nói chuyện rõ ràng.

Đương nhiên, cậu không dám mặt đối mặt với Phù Ly mà nói. Dù sao thấy anh ấy thôi cũng đã run rẩy rồi, nói chuyện càng không có dũng khí.

Cũng may lúc chia tay đã thêm V chat.

Ngón tay trên màn hình chặt chém nửa ngày cũng không thể gõ ra một chữ nào. Cậu lấy hết can đảm đã lâu, vẫn là gửi tin nhắn đi: “Chú nhỏ, chú ở đó không?”

Phù Ly trả lời tin nhắn khá nhanh, không lâu sau liền trả lời một chữ “Ở.”

“Tôi có chuyện muốn nói với chú, chính là cái đó……” Tô Huyền Nguyệt gõ gõ đánh đánh nửa ngày, mới căng da đầu gửi tin nhắn đi.

“Chú nhỏ, People should have the spirit of contract.—— câu tiếng Anh này chú đã dạy tôi rồi? Là có ý tứ gì? Vẫn còn nhớ không?”

Phù Ly trả lời: “Người phải có tinh thần khế ước.”

“Đúng vậy, người phải có tinh thần khế ước. Chú nhận thẻ của tôi, nhận tiền của tôi, phải thực hiện khế ước.”

Tô Huyền Nguyệt hít sâu một hơi, hung hăng lấy hết dũng khí mới tiếp tục nói: “Lúc trước đã nói rõ rồi, hai chúng ta ba tháng này phải làm đối tượng của nhau, những lời này vẫn còn giữ chứ? Nếu không có ý kiến, ngày mai chú phải thực hiện khế ước và yêu đương với tôi.”

Nói ra những lời này, trán Tô Huyền Nguyệt đều rịn ra một tầng mồ hôi, ngón tay đều mềm nhũn.

Cậu thật sự cảm thấy mình ăn phải gan hùm mật gấu, chuyện gì cũng dám hỏi.

Lòng như tơ vò đợi nửa ngày, mới nhận được một câu trả lời vô cùng kinh khủng.

Bên kia không có hồi âm.

A a a……

Chú nhỏ không trả lời tin nhắn!

Tô Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy trong ngực đè nặng một ngọn núi lớn, dường như! Muốn xong đời.

Chú nhỏ vì sao không trả lời tin nhắn? Anh bây giờ đang làm gì? Có phải đang nghĩ cách đến lột da cậu không?

Tô Huyền Nguyệt tự mình dọa mình sợ chết khiếp, nắm chặt điện thoại đi tới đi lui trong phòng. Càng đi càng bực bội, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều thật đáng ghét.

Mẹ kiếp! Cái chậu xương rồng kia trên cửa sổ quả thực xấu chết đi được, ai mà đặt ở đây vậy. Cái miếng ghép hình trên tủ đầu giường lại là ai đặt, nhìn thôi đã thấy ghét rồi.

Chết tiệt! Ném, ngày mai ném hết.

Khi cậu đang lên kế hoạch ném hết những thứ làm cậu bực bội, điện thoại cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cậu cúi đầu nhìn một cái, lập tức nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.

Là tin nhắn Phù Ly gửi tới, anh nói: “Được, tôi nói chuyện với em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play