Đồng ý!

Anh đồng ý!

Tô Huyền Nguyệt nội tâm điên cuồng thét chói tai, người đã trên giường vặn vẹo như con giun, nhưng vẫn còn chuyện chưa làm xong. Bình tĩnh, bình tĩnh.

“Chú nhỏ, là như thế này, còn một vài chi tiết cần bổ sung thêm, nhưng nói chuyện trên điện thoại không tiện, chúng ta ngày mai gặp lại một lần đi.”

Tô Huyền Nguyệt nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Ngày mai buổi sáng tôi có tiết học, buổi trưa đi, chúng ta hẹn gặp nhau vào buổi trưa.”

“Được.”

“Vậy chú nhỏ ngủ sớm một chút.” Tô Huyền Nguyệt buông điện thoại, tiếp tục sự hưng phấn vừa mới cố gắng kiềm chế.

“A!”

“A a!”

“A a a a a a a a a a…”

Anh ấy đồng ý? Phù Ly anh ấy đồng ý?

Về sau không cần làm kẻ trộm nữa, có thể quang minh chính đại mà áp sát rồi.

Cậu thật sự chỉ là lấy hết dũng khí thử một chút, nhưng không ngờ chú nhỏ lại có thể đồng ý.

Tốt quá!

Trong khoảnh khắc kích động phấn chấn lòng người này, dù trời đã khuya, Tô Huyền Nguyệt vẫn phải đi ra ngoài chạy một vòng.

“Thống tử! Hôm nay ánh trăng thật đẹp! Cậu mau ra đây nhìn xem.”

Hệ thống: 【 Có khả năng là, hôm nay là trời đầy mây không? 】

“Phải không? Hại! Kệ trời nắng hay trời đầy mây, dù sao hôm nay ánh trăng thật đẹp! Không khí thật sự trong lành! Con cún đang đi tiểu bên lề đường kia thật đáng yêu! Mấy chú đại thúc cởi trần ngồi ở vỉa hè uống rượu kia thật sự rất ngầu!”

“Trên đời này vì sao lại tốt đẹp đến thế!”

Hệ thống: 【……】

“Thống tử, sao cậu không trả lời, cậu không trả lời làm tôi giống như thằng hề vậy.”

【 Cậu không giống thằng hề, tôi mới giống thằng hề. 】 Hệ thống vô lực châm chọc: 【 Anh ấy chỉ đồng ý thôi, cậu đến nỗi hưng phấn như vậy sao? Cậu cọ được khí vận của chú ấy sao? Nắm được tay chú ấy sao? Ôm được eo chú ấy sao? Hôn được miệng chú ấy sao? 】

Tô Huyền Nguyệt: “……”

“Cậu nói chuyện có thể đừng thô lỗ như vậy không!”

【 Tôi là lời nói thô lỗ nhưng lý lẽ không thô lỗ. 】

“Cậu cảm thấy tôi với bộ dạng này dám đi nắm tay chú ấy, dám đi ôm eo chú ấy sao? Cậu không sợ trái tim nhỏ bé này của tôi không chịu nổi, đột nhiên đột tử sao?”

【 Nhưng cậu cọ khí vận của chú ấy thì cậu phải tiếp cận chú ấy, phải có tiếp xúc chân tay. 】

“Tôi biết, chỉ là rất nhiều chuyện cần phải tuần tự tiệm tiến, đâu có mới ở chung mà đã làm những chuyện quái đản như vậy. Chú ấy không lột da tôi vì coi tôi là biến thái sao.”

Tô Huyền Nguyệt gãi gãi đầu, tự cổ vũ cho mình.

“Từ từ thôi! Tôi đã lên kế hoạch xong rồi. Tháng đầu tiên trộm cọ cọ, dán dán một chút. Tháng thứ hai có thể bắt đầu sờ sờ rồi, nắm nắm tay, làm vài động tác thân mật nhỏ. Ba tháng là có thể ôm rồi.”

Hệ thống chặc một tiếng: 【 Ký chủ, tôi cảm thấy tiến độ này của cậu quá chậm. Đến tháng thứ hai mới nắm tay à, cậu là cái gì chiến thần thuần yêu vậy? Cậu tốt xấu gì cũng xuyên vào sách của Lục JJ, có thể có chút bộ mặt của người JJ không! 】

[*JJ: Tấn giang]

Tô Huyền Nguyệt xua xua tay: “Tôi có tiết tấu của riêng mình, cậu đừng thúc giục.”


Hai cậu ngày hôm qua đã hẹn gặp nhau vào buổi trưa.

Ngày hôm sau, buổi trưa.

Thời gian vừa đến, sợ Phù Ly chờ, Tô Huyền Nguyệt bay nhanh chạy thẳng đến cổng trường.

Vì có chuyện chính sự muốn nói, cho nên lần này không gọi Dương Tố, tìm một cái cớ rồi chuồn đi.

Trên đường gặp Cố Nhiên, cậu làm bộ như không nhìn thấy, không thèm liếc mắt một cái, chạy thẳng qua bên cạnh hắn ta.

Cố Nhiên hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu, theo bản năng dừng bước lại, lại thấy đối phương giống như không nhìn thấy hắn ta, lập tức chạy qua bên cạnh, một chút ý tứ dừng lại cũng không có.

“Tô Huyền Nguyệt……”

Bạch Tiêu bên cạnh hắn ta theo bản năng gọi cậu một tiếng.

Tô Huyền Nguyệt không để ý tới hắn ta, quay đầu lại nhìn một cái cũng không muốn, coi bọn hắn ta như không khí, vèo một cái, chạy qua bên cạnh bọn hắn ta.

Đùa à! Chú nhỏ là một người rất đúng giờ, lúc này anh ấy nhất định đã đang chờ, không thể để anh ấy chờ lâu, cậu phải nhanh chóng đi, không có tâm tư nói chuyện với những tên này.

Nhìn bóng dáng như gió của cậu, Cố Nhiên nhíu mày, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

Thường ngày Tô Huyền Nguyệt cũng sẽ có lúc giận dỗi, nhưng trước nay đều không như vậy, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.

“Nhiên ca, hai người lại cãi nhau sao?” Bạch Tiêu hiển nhiên cũng phát hiện không thích hợp.

“Không cãi, chỉ nói với cậu ấy vài câu nặng lời mà thôi.”

“Cậu nói gì vậy?”

“Cậu ấy lại cho tôi ném tiền, tôi chỉ nói cậu ấy là một ký sinh trùng áp bức cha mẹ, dựa vào tiền vốn của cha mẹ để ăn chơi thôi.”

Những lời này có phải nói hơi khó nghe, làm cậu ấy bị tổn thương không? Cố Nhiên có chút chột dạ nghĩ, nhưng nghĩ lại trước kia dường như còn nói những lời khó nghe hơn, cũng không như hôm nay.

Bạch Tiêu: “Cậu nói cũng không sai, cậu ta chính là người như vậy, tự cho là đúng, cao ngạo tự đại. Không có gì đâu, qua hai ngày cậu ta nhất định sẽ lại quấn lấy cậu. Hy vọng ngày mai cậu ta quấn lấy cậu vẫn còn có thể ngông nghênh như hôm nay. Dù sao mặc kệ thế nào, cậu cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta, trị trị cậu ta cũng tốt, để cậu ta bớt kiêu ngạo lại.”

Cố Nhiên cười lạnh một tiếng, ba năm đại học, từ khi Tô Huyền Nguyệt không cẩn thận gặp hắn một lần ở hội đón tân sinh viên, liền như bị ma ám vậy, bắt đầu quấn lấy hắn.

Thật sự rất phiền!

Giống như ruồi bọ, đuổi cũng không đi.

Giống như hôm nay không quấn lấy hắn ta mới là một chuyện tốt.

Hừ! Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Huyền Nguyệt biến mất ở chỗ rẽ, thầm nghĩ: Có bản lĩnh, ngày mai cũng đừng tới tìm hắn.


Tô Huyền Nguyệt chạy ra cổng trường, quả nhiên từ rất xa đã nhìn thấy xe của Phù Ly.

Nghĩ đến vấn đề sắp phải giải quyết, cậu trước tiên chuẩn bị tốt tâm lý.

Vai ác gì đó không tồn tại, chú nhỏ hiện tại là đối tượng của tôi!

Trước tiên mỗi ngày ba lần tự kiểm điểm.

Chú nhỏ là đối tượng của tôi!

Chú nhỏ là đối tượng của tôi!

Chú nhỏ là đối tượng của tôi!

Chính anh đã đồng ý, tiếp xúc với anh là chuyện rất bình thường. Đừng sợ hãi rụt rè, mạnh dạn lên.

“Chú nhỏ.” Tô Huyền Nguyệt lấy hết khí thế, kéo cửa xe chui vào.

Phù Ly nhìn chằm chằm mồ hôi trên trán cậu, đưa cho cậu một chai nước: “Lần sau không cần chạy gấp như vậy.”

Tô Huyền Nguyệt nhận lấy nước uống một ngụm, nghĩ nghĩ, cười một cách may mắn mà nói: “Không muốn để chú chờ.”

Câu trả lời của cậu dường như lấy lòng được Phù Ly.

Phù Ly trên mặt không có biểu cảm gì, vẫn nhạt nhẽo và xa cách như cũ, nhưng âm cuối hơi cong lên, nghe như ấm áp hơn không ít.

“Hôm nay em muốn ăn gì?”

“Chú ăn gì cũng được.”

Phù Ly ngước mắt nhìn cậu: “Không cần câu nệ như vậy.”

Tô Huyền Nguyệt chỉ vào một quán ăn trên bản đồ: “Vậy ăn cơm lươn và canh côn bố ở quán này, được không?”

“Ừm.”

Trong quá trình ăn cơm, hai người đều rất trầm mặc.

Phù Ly thì quen với sự im lặng này rồi.

Tô Huyền Nguyệt thì trong đầu đang bão tố, suy nghĩ xem lời nói tiếp theo nên nói như thế nào.

Không thể làm người ta cảm thấy đột ngột, không thể quá trớn, còn phải phù hợp với thân phận và tình cảnh hiện tại của hai người.

Cơm ăn xong, thìa và đũa lần lượt được đặt lại trên bàn.

Tô Huyền Nguyệt có chút căng thẳng, nhưng có một số lời nhất định phải nói ra.

Chú nhỏ rất giỏi, rất thông minh, nhưng người thông minh cũng sẽ có điểm yếu. Hiển nhiên, nhân tình xử thế này chính là điểm yếu của chú nhỏ.

Tô Huyền Nguyệt không muốn làm đối tượng mà lại giống như quan hệ cấp trên và cấp dưới, hoặc là trưởng bối và hậu bối.

Lúc nào cũng phải lo lắng bị giáo huấn, vậy cũng quá khó cho cậu.

Cho nên lời tiếp theo nhất định phải nói.

“Chú nhỏ, chú chưa từng làm đối tượng đúng không?”

Phù Ly nhìn chằm chằm cậu không nói lời nào.

“Là như thế này, có một số chuyện chú có thể không hiểu, tôi phải nói rõ ràng với chú.”

Tô Huyền Nguyệt ho nhẹ một tiếng, đi vào chính đề, “Tình cảm là chuyện của hai người, hai bên phải trả giá tình cảm và thời gian như nhau.”

“Nhưng tình huống của hai chúng ta chú cũng biết, ngay từ đầu chính là ngoài ý muốn, cho nên có thể sẽ có một giai đoạn mài dũa rất dài.”

Tô Huyền Nguyệt dừng lại một chút. Ai dám tin chứ, hai người họ bởi vì ngoài ý muốn mà ở bên nhau, làm y như một vở kịch vậy.

Nhưng nếu đã ở bên nhau, vậy thì phải nói rõ tất cả những điều cần nói và không cần nói một lần, tránh để sau này xảy ra chuyện xấu.

“Quá trình mài dũa này có thể sẽ xuất hiện sai lầm, chúng ta phải cho phép sai lầm xảy ra, sau đó kịp thời sửa lại. Chú cảm thấy tôi có chỗ nào làm không đúng, có thể nói với tôi. Đương nhiên, chú có chỗ nào làm không đúng, tôi cũng sẽ nói.”

“Còn nữa, ba tháng này, tôi và chú là bình đẳng. Chú không thể ỷ vào thân phận mà bắt nạt người, không được giáo huấn người, không được phạt người.”

Nói đến đây, Tô Huyền Nguyệt trộm liếc Phù Ly một cái, lại thấy anh đang cười như không cười nhìn chằm chằm mình.

Tô Huyền Nguyệt ngượng ngùng hỏi: “Không, không được sao?”

“Được,” Phù Ly xua xua tay, rũ mắt che đi sự gợn sóng dưới đáy mắt, lại là một sự bình tĩnh quen thuộc: “Em nói tiếp đi.”

Tô Huyền Nguyệt xác định anh không giận, trong lòng thở phào một hơi thật mạnh. Có chú nhỏ bảo đảm, mặc kệ là ám ảnh tuổi thơ hay vai ác buff, cậu không sợ hãi gì cả.

Ám ảnh tuổi thơ thì đã sao? Ám ảnh tuổi thơ cũng phải làm đối tượng với cậu!

Vai ác thì đã sao? Vai ác cũng phải yêu đương với cậu!

Hơn nữa, cậu thành thạo việc yêu đương này mà. Chẳng lẽ còn không thể trói chặt chú nhỏ cứng đầu này sao!

Tô Huyền Nguyệt làm bộ làm tịch uống một ngụm nước, dập tắt sự nóng bỏng dưới đáy lòng, lại tiếp tục nói: “Mặt khác, người với người ở chung khó tránh khỏi mâu thuẫn. Có vấn đề chúng ta liền giải quyết, tuyệt đối không thể giận dỗi, cũng không thể đơn phương chia tay, càng không thể đạp ba thuyền.”

“Phải giữ khoảng cách với người khác giới, đương nhiên với người cùng giới cũng phải giữ đúng mực.”

Tô Huyền Nguyệt lại trộm quan sát anh, phát hiện Phù Ly đang nghe rất nghiêm túc.

Thấy anh không nhíu mày hay tỏ vẻ không kiên nhẫn, Tô Huyền Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Hiện tại trạng thái của hai ta còn chưa ổn định, cho nên quan hệ tạm thời không công khai.”

“Đương nhiên nếu cảm thấy thật sự không ở chung được, cũng có thể chia tay sớm, hai bên không thể dây dưa, không thể chửi bới đối phương, không thể dính líu đến kẻ thứ ba, cố gắng làm sao để chia tay rồi còn có thể hòa bình ở chung.”

Tô Huyền Nguyệt nói hết những điều mà cậu có thể nghĩ đến một cách tỉ mỉ.

“Chú nhỏ, những điều này chú có ý kiến gì không?”

“Không.” Phù Ly lắc đầu. Dáng ngồi của anh đoan chính, lưng thẳng tắp. Đôi mắt bình tĩnh nhìn cậu, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người cậu, rõ ràng nghe vô cùng nghiêm túc.

Dường như còn chuẩn bị nghe những gì cậu nói tiếp theo, dáng ngồi không hề thay đổi, nhưng thấy cậu đột nhiên không mở miệng, anh không nhịn được hỏi: “Không còn gì nữa sao?”

“Còn.” Tô Huyền Nguyệt lắc đầu.

Đây không phải là nghỉ giữa hiệp sao!

Dù sao vở kịch lớn cũng tới rồi, phải thai nghén một chút chứ.

“Người bình thường làm đối tượng, đại đa số mỗi ngày đều phải gặp mặt, thỉnh thoảng hẹn hò, còn phải thường xuyên cùng nhau ăn cơm và xem phim, để duy trì và bồi dưỡng tình cảm.”

“Còn nữa,” Tô Huyền Nguyệt ấp úng một tiếng: “Còn cái kia……”

Ánh sáng trong phòng quá chói, Phù Ly gỡ kính xuống, cứ như vậy bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu.

“Em nói đi, tôi đang nghe.”

Bị đôi mắt hẹp dài như mắt hồ ly nhìn thẳng, Tô Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy áp lực lớn như núi, có chút không dám nhìn thẳng anh.

Nhưng sự việc đã đến nước này, tên đã lên dây, không thể không bắn.

Tô Huyền Nguyệt khiêng áp lực đối diện với ánh mắt anh, liều mạng: “Hai người trong quá trình ở chung, có thể sẽ có một lượng lớn tiếp xúc chân tay.”

“Có tiếp xúc chân tay, tình cảm mới có tiến triển.”

“Cho nên căn cứ vào các giai đoạn phát triển tình cảm, chúng ta sẽ có vuốt ve, nắm tay, ôm, hôn…… Ách, từ từ một loạt tiếp xúc chân tay, giống như……”

Ngực Tô Huyền Nguyệt đã nhảy tới cổ họng, cậu nhìn chằm chằm bàn tay to có khớp xương thon dài của Phù Ly đang đặt trên đầu gối, cắn răng một cái, nhắm mắt lại, giơ tay, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Phù Ly.

“Giống như là như vậy.”

Bàn tay to của người đàn ông trưởng thành khớp xương rõ ràng, xúc cảm hơi lạnh. Làn da trắng lạnh có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, thậm chí có thể cảm nhận được sinh mệnh lực mạnh mẽ dưới mạch máu đó.

Tô Huyền Nguyệt có xúc động muốn nhanh chóng rút tay ra, nhưng cậu cắn răng không động đậy. Cậu ngước mắt nhìn Phù Ly đối diện, làm bộ nhẹ nhàng cười hỏi: “Chú nhỏ, động tác thân mật như vậy, chú có thể chấp nhận không?”

Ngoài phòng ăn riêng có từng nhóm người cười nói đi ngang qua, rồi rất nhanh biến mất. Phòng ăn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Ánh mặt trời chói lòa nghiêng từ cửa sổ đang mở vào, ngoài cửa sổ là những cây ngô đồng sinh trưởng tốt.

Đồng tử đen nhánh của Phù Ly dường như nhấp nháy ánh sáng, ánh nắng ấm áp tràn vào từ cửa sổ sau lưng đều có vẻ mờ nhạt vô vị.

Anh lại lần nữa đeo cặp kính gọng vàng kia lên, ngoài tròng kính lại là sự thanh lãnh quen thuộc.

Nhưng Tô Huyền Nguyệt lại ở khoảnh khắc đó thấy được ánh sáng thoáng qua trong mắt anh.

Cậu thấy anh mở miệng, giọng không lớn, nhưng trầm ổn và chắc chắn.

“Có thể.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play