Hôn nát miệng anh ấy?
Tuy rằng miệng Phù Ly rất đẹp, nhìn qua cũng xác thật rất dễ hôn, nhưng đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Nghĩ cũng không dám nghĩ, được chưa?
Cậu người như vậy, chạm vào một chút thôi cũng đã cảm thấy là vượt quá giới hạn rồi.
Dù Tô Huyền Nguyệt có mặt dày đến mấy, lúc này cũng không nhịn được đỏ mặt.
“Sao vậy?” Một người có liên quan khác lên tiếng.
Tô Huyền Nguyệt cảm thấy có ánh mắt đang dừng lại trên mặt cậu.
Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Phù Ly đang nhìn cậu: “Nóng lắm sao?”
Tô Huyền Nguyệt dùng mu bàn tay sờ sờ khuôn mặt nóng bừng, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đỏ như mông khỉ. Cậu hiện tại hận không thể tìm cái khe đất chui vào, vội vàng cởi áo khoác, ngượng ngùng đáp: “Mặc, mặc nhiều.”
Quán ăn Phù Ly đặt không quá xa trường học, ước chừng mười phút là đến.
Thức ăn đã được dọn lên bàn, món cuối cùng là súp kem nấm, khi được đặt trước mặt mỗi người vẫn còn bốc hơi nóng nhàn nhạt.
Phù Ly tháo kính xuống, nếm thử súp kem nấm đang bốc hơi nóng, động tác anh làm không thể nói nên lời sự duyên dáng, dễ chịu.
Tô Huyền Nguyệt lén lút ngắm anh một cái. Anh rũ mi xuống, khóe mắt trong hơi hơi cụp xuống, khóe mắt ngoài lại dài và hơi cong lên, rất đẹp, tựa như mắt hồ ly.
Phù Ly, hồ ly.
Đôi mắt rất linh động, cái tên cũng rất linh động.
Có lẽ đây là nguồn gốc vì sao cha mẹ anh lại đặt cái tên này cho anh.
Chỉ là hoàn toàn trái ngược.
Người Phù Ly này, hoàn toàn không dính dáng gì đến linh động, thậm chí có thể gọi là cũ kỹ, vô vị.
Tô Huyền Nguyệt vẫn mơ hồ nhớ lại được cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Hồi bé, trạm thu mua phế liệu của cha mẹ cậu còn đang trong giai đoạn mới bắt đầu, thường xuyên bận đến tối mắt tối mũi, căn bản không có thời gian quản cậu. Thế là cậu bị bắt chuyển đến nhà dì cả.
Dì cả có một đứa con riêng, nhưng dượng cả mở công ty vận chuyển, mấy năm đó kiếm được không ít tiền, cuộc sống rất tốt, dì cả không đi làm, trong nhà còn thuê một bảo mẫu, không ngại chăm sóc thêm một đứa trẻ nữa. Vì vậy Tô Huyền Nguyệt đã ở nhà dì cả một khoảng thời gian rất dài.
Có thể nói như vậy, phần lớn ký ức của cậu sau 6 tuổi đều trải qua trong căn biệt thự nhỏ xinh đẹp có vườn hoa kia, cho đến khi học sơ trung, trạm thu mua phế liệu của cha mẹ mở rộng quy mô, thuê thêm không ít nhân công, cậu mới dọn về ở cùng cha mẹ.
Con trai một của dì cả chính là Dương Tố, tuổi tác xấp xỉ cậu, tính cách cũng không khác biệt lắm, hai cậu anh em rất hợp nhau.
Phù Ly thì lớn hơn hai cậu vài tuổi, là họ hàng của Dương Tố, không quá thân, kiểu họ hàng cách vài đời, nhưng nhà chú ấy lại ở ngay cạnh nhà Dương Tố, hai nhà ở gần nhau, thường xuyên đi lại.
Theo vai vế, Dương Tố phải gọi Phù Ly là chú nhỏ, mặc dù tuổi tác của vài người họ thật ra không cách biệt lớn, nhưng dưới yêu cầu của dượng cả, đáng gọi chú nhỏ thì vẫn phải gọi.
Lần đầu gặp mặt là ở trong vườn hoa biệt thự nhỏ, cậu bé và Dương Tố đang chơi bi ở sân sau nhà dì cả, viên bi vô tình bắn vào nhà bên cạnh, cách hàng rào sắt, cậu nhìn thấy Phù Ly đang ngồi dưới cây lan tử la đọc sách.
Đó là mùa xuân xanh tươi, hoa lan tử la nở rộ rất rực rỡ, nhưng Phù Ly lại không hợp với cảnh tượng như vậy. Anh đeo cặp kính dày cộp, khi nhìn qua ánh mắt trống rỗng và lạnh nhạt.
Dương Tố ghé vào hàng rào sắt, ngoan ngoãn gọi anh là chú nhỏ hồ ly, còn Tô Huyền Nguyệt lại cảm thấy, anh không phải hồ ly linh động.
Ngược lại, anh giống cái giếng sắp khô cạn sau núi kia, bên trong không có cá bơi, không có tôm nhỏ, đen như mực, nhìn một cái không thấy đáy.
“Không hợp khẩu vị của em sao?”
Thấy đồ ăn trước mặt cậu vẫn chưa động, Phù Ly bình tĩnh cắt ngang hồi ức của Tô Huyền Nguyệt.
“Không, không có. Ngon lắm chú.” Tô Huyền Nguyệt vội vàng cầm dao cắt bò bít tết.
Dương Tố cố gắng cúi đầu ăn cái gì đó. Hắn là một người nói rất nhiều, ăn cơm bình thường đều là nhai nhai nhai, oang oang oang, nhai nhai nhai, oang oang oang……
Hôm nay hắn ăn cơm, nhai nhai nhai, nhai nhai nhai.
Toàn bộ phòng ăn chỉ có tiếng dao nĩa va chạm, không một ai nói thêm một câu.
Trầm mặc chính là món chính trưa nay!
Ba người đã lâu không gặp mặt, một bữa cơm, kéo dài hơn bốn mươi phút, nhưng không nói được quá mười câu.
Phù Ly thì không sao, anh dường như đã quen với không khí như vậy.
Gượng gạo, từ đầu đến cuối chỉ có Tô Huyền Nguyệt và Dương Tố, hai chú chim cút lớn này.
Không có cách nào, ám ảnh tuổi thơ, cùng với sự sợ hãi và mâu thuẫn đã khắc sâu vào xương tủy đối với anh, cho nên mới thành cục diện hiện tại.
Hồi bé, hai cậu là học dốt và nhóc quậy.
Phù Ly là loại điển hình con nhà người ta, chân chính thiên chi kiêu tử.
Ngoại hình phẩm hạnh mọi thứ xuất sắc, thành tích lại chiếm bảng hạng nhất quanh năm, trong nhà bày đầy các loại giấy khen và cúp thi đấu.
Đứa trẻ quá mức ưu tú luôn dễ dàng được người lớn yêu thích, cũng sẽ rất dễ dàng trở thành tấm gương để so sánh với con nhà người khác.
Dì cả hay cằn nhằn, khi dì ấy giáo huấn Tô Huyền Nguyệt nghịch ngợm và Dương Tố, luôn ba câu không rời Phù Ly.
Cái tên Phù Ly ở trong tai hai cậu đã có thể kết ra cái kén.
Cho nên hai cậu đối với anh vừa sùng bái kính sợ câu nệ, lại cảm thấy cao không thể với, xa xôi không thể tới gần.
Hiện tại cộng thêm vai ác phụ trợ, Tô Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy nhìn anh thêm một cái thôi cũng thấy tim gan loạn run, trong sự sùng bái lại càng thêm sợ hãi.
Trong không khí trầm mặc, dù sao bữa cơm này cũng đã ăn xong.
Phù Ly đưa hai cậu đến cổng trường, xuống xe, không khí đều ấm áp lên không ít.
Dương Tố hiếm khi chủ động nói một câu, “Chú nhỏ, chú định ở đây bao lâu?”
Mày Phù Ly nhíu lại một chút, nhàn nhạt liếc qua Tô Huyền Nguyệt bên cạnh, chậm rãi nói: “Khoảng ba tháng.”
Dương Tố xã giao: “Tốt, vậy chúng tôi có rảnh sẽ liên hệ với chú nhiều hơn.”
Tô Huyền Nguyệt lại nghĩ tới chuyện cọ khí vận. Chú nhỏ sẽ ở lại đây ba tháng?
Ba tháng!
Hơi ngắn.
Nhưng mặc kệ thế nào, ba tháng này cậu phải nắm chặt.
Cũng thật trùng hợp! Cậu cho chú nhỏ ba mươi vạn, dựa theo lời nói đùa kia, chú nhỏ phải làm đối tượng của cậu ba tháng.
Hít~
Đừng nghĩ linh tinh, nghĩ thôi đã hoảng rồi!
Dương Tố bên cạnh không phát hiện sự khác thường của cậu, chỉ tiếp tục nói: “Chú nhỏ, chúng tôi về trường học đây.”
Phù Ly nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, “Buổi tối không có tiết học, ra sớm một chút.”
“Làm sao vậy?”
“Đưa các cậu về nhà.”
Dương Tố khổ sở: “Chú nhỏ, không cần phiền phức như vậy, chúng tôi về nhà đi bộ cũng rất gần.”
“Không phiền phức, tiện đường.” Giọng Phù Ly bình thản, nhưng trong giọng anh, không có nửa điểm đường sống để mặc cả.
“Vâng.” Dương Tố rụt cổ, theo bản năng thẳng lưng, chỉ cảm thấy không khí ấm áp vừa nãy dường như lại lạnh đi không ít.
Học xong buổi chiều, hai chú chim nhỏ thành thành thật thật ra cổng trường, không dám tìm cớ, cũng không dám dây dưa lằng nhằng.
Phù Ly có cảm giác thời gian mạnh, làm việc gọn gàng dứt khoát, ghét nhất dây dưa lằng nhằng. Đã nói tốt thời gian rồi mà còn bắt anh chờ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Quả nhiên, vừa ra cổng trường, từ xa đã thấy xe của Phù Ly.
Cửa xe mở ra, Dương Tố lên xe, ngồi ở ngay cửa xe, khoảng cách thẳng tắp xa nhất với Phù Ly.
Tô Huyền Nguyệt trong tiếng rầm rì ầm ĩ của hệ thống, nhích tới nhích lui ngồi xuống bên cạnh.
Hệ thống điên cuồng cằn nhằn: 【 Tôi nói cậu, khí vận này rốt cuộc là cọ hay không cọ? Cùng nhau ngồi ba lần xe, ăn một bữa cơm, suốt gần một tiếng rưỡi, tôi chỉ cọ được hai điểm khí vận! 】
【 Hai điểm khí vận có thể làm gì? Cậu nói cho tôi có thể làm gì! 】
【 Chú ấy đáng sợ đến mức nào chứ, chẳng phải là vai ác sao? Có thể ăn cậu hả? Lúc trước là cậu nói vật hy sinh cùng vai ác là tuyệt phối, hiện tại đây là đang làm gì? Cậu dính qua cho tôi được chưa? 】
Tô Huyền Nguyệt yếu ớt nói: “Chú ấy không ăn người, nhưng Chú ấy thật sự rất đáng sợ!”
【 Anh ấy làm gì? Cậu sao lại sợ anh ấy như vậy. 】
Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, năm cậu 7 tuổi, dì cả cho cậu và Dương Tố báo lớp học hè.
Lão sư dạy tiếng Anh ở xa, lúc học sớm chỉ có thể để học sinh năm lớn dẫn đọc. Thật trùng hợp, người dẫn đọc tiếng Anh cho hai cậu chính là Phù Ly.
Lời nói việc làm của Phù Ly không hợp với tuổi tác của anh, đặc biệt trầm ổn lão luyện. Anh đeo kính đen, đôi mắt dưới gọng kính đen kịt, cả người có nề nếp, ít khi cười nói, còn có sự trưởng thành không hợp với tuổi.
Cậu bé mới 12 tuổi cao hơn hẳn những đứa trẻ bình thường, khi đứng trên bục giảng dẫn đọc mang lại một ảo giác về áp lực rất mạnh.
Khẩu ngữ của anh rất tốt, phát âm Mỹ chuẩn xác.
Nhưng đối với học dốt mà nói, điều này chẳng khác gì nghe thiên thư.
Nếu chỉ có vậy, thì cũng chẳng sao.
Trọng điểm là, Phù Ly sẽ điểm danh, gọi người lên bục giảng, đọc lại toàn bộ câu tiếng Anh mà anh vừa mới dẫn đọc.
Loại chuyện này đối với người sống qua ngày mà nói, là muốn mạng già.
Tiếng Anh cái gì đó kia chẳng phải đều mọc lên như nòng nọc sao? Ai mà biết chữ nào với chữ nào!
Cho dù có theo luyện, lưỡi cũng sẽ thắt lại!
Hơn nữa, nhà Lão Tô bọn cậu liền không có gen đọc sách, nếu không cha cậu cũng sẽ không ra xã hội liền thu mua phế liệu, người ta gọi là Vua Đồ Nát.
Huống hồ cậu khi đó mới bảy tuổi, da mặt còn chưa luyện đến mức dày như hiện tại. Một đứa trẻ vẫn còn non nớt cầm sách đứng trên bục giảng, nhìn ánh mắt đen thui của Phù Ly, cùng với hai mươi mấy đôi mắt chằm chằm nhìn ở dưới đài, cảm giác ấp úng không đọc ra nửa chữ, thật sự là công khai xử tội rồi.
Đáng sợ nhất là, đọc không ra thì bị giáo huấn, còn phải bị phạt.
Cố tình, cậu lén nhìn, mười lần Phù Ly có thể điểm danh cậu năm lần.
Năm lần khác điểm danh Dương Tố.
Sau này mới biết, mỗi lần Phù Ly điểm danh hai cậu, là dì cả cố ý phân phó chăm sóc đặc biệt!
Mẹ kiếp chăm sóc đặc biệt!
Khiến hai cậu thảm hại.
Đối với một đứa trẻ 7 tuổi thích giữ thể diện nhất mà nói, ba ngày hai lần phải lên đài công khai xử tội, đã là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Trọng điểm là chuyện kinh khủng này, kéo dài đến năm cậu 10 tuổi. Mỗi lần vừa đến nghỉ đông, nghỉ hè liền phải trải qua sự đả kích đau khổ này.
Mãi đến khi lớp học hè kia bị người ta tố cáo, không mở được nữa mới từ bỏ.
Nhưng người khác nghỉ đông nghỉ hè chơi vui vẻ, cậu và Dương Tố thì toàn gặp ác mộng. Hễ nhắm mắt lại là cảnh tượng đứng trên bục giảng bị phạt đứng.
Đương nhiên, trải qua đáng sợ như vậy, thật ra cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì. Đến khi lên sơ trung, các môn khoa học khác Tô Huyền Nguyệt chỉ mười mấy hai mươi điểm, nhưng tiếng Anh lại có thể đạt điểm tuyệt đối trong thời gian dài.
Thân là một học dốt, cậu cũng trải qua những ngày tháng bị lão sư Toán Lý đánh, lão sư tiếng Anh lại che chở. Ở trong trường học, điều này cũng coi như là một chuyện nực cười.
Kỳ thật, những chuyện đó bây giờ nhớ lại thật ra không phải chuyện gì lớn, chỉ là lúc ấy trong lòng hai cậu bé non nớt, sự sợ hãi để lại quá lớn, dù hiện tại đã lớn lên vẫn còn tàn dư bóng ma.
Những cái bóng ma kia đánh thẳng vào tâm hồn, giống như bị khắc vào xương tủy. Vừa thấy Phù Ly, liền theo bản năng sợ hãi, giống chuột nhìn thấy mèo, muốn trốn đi, trốn dưới gầm bàn học, làm anh không thấy cậu.
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, không ngờ, hiện tại nhìn thấy anh, vẫn còn có xúc động muốn trốn tránh.
Hệ thống sắp bỏ cuộc: 【 Cái này xong rồi, ám ảnh hồi bé, cộng thêm sự sợ hãi hiện tại đối với vai ác, hai cái này quả thực chồng hiệu ứng, cho cậu siêu cấp bóng ma gấp bội! Đã như vậy, khí vận này là cọ hay không cọ? Nếu không hai ta chờ chết tính? 】
“Không được, chờ chết cái gì? Chẳng phải cọ chút khí vận sao? Cọ.” Tô Huyền Nguyệt do dự nửa ngày, hung dữ hạ quyết tâm. Cậu hiện tại lại không phải trẻ con, làm sao! Cọ chú ấy một chút, còn có thể bị gọi lên bục giảng phạt đứng sao?
Vai ác thì đã sao? Dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chú ấy còn có thể thật sự xử lý cậu sao?
Cọ, nhất định phải cọ!
Đoạn quốc lộ từ trường học về nhà này rất dễ đi, rất bằng phẳng, chỉ là thời điểm này vừa đúng là lúc sau khi ăn cơm tản bộ, trên đường người đi dạo phố rất nhiều, ngẫu nhiên sẽ đụng phải mấy người không xem đèn xanh đèn đỏ, chạy ngang chạy dọc qua đường cái, lúc này tài xế chỉ có thể bất đắc dĩ đạp phanh gấp.
Tranh thủ lúc xe hơi xóc nảy, Tô Huyền Nguyệt nắm lấy cơ hội, làm bộ theo quán tính, dưới tiếng ầm ĩ của hệ thống, cậu đổ đầu vào lòng Phù Ly đối diện.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Phù Ly dường như cũng không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn cậu đổ vào người mình, thậm chí còn theo bản năng giơ tay bảo vệ cái đầu đang va tới của cậu.
Mùi hương lạnh lùng sạch sẽ ập vào mặt, Tô Huyền Nguyệt làm bộ kinh hoảng thất thố, đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt Phù Ly.
Có lẽ vì động tác quá mức ái muội, lại có lẽ là dựa vào quá gần, Tô Huyền Nguyệt thế mà hoảng hốt cảm thấy hô hấp của Phù Ly rối loạn một chút. Giữa cổ họng anh lăn lộn, hơi thở nóng bỏng kia phả vào mặt cậu, làm cậu giống như bị bỏng tới, trái tim không tự chủ được đột nhiên nhảy dựng.
Mãi đến khi một ngón tay thon dài lướt qua cái trán bị đụng vào của cậu, xúc cảm hơi lạnh vừa chạm vào liền tách ra.
Cậu nghe anh hỏi: “Không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?”
Tô Huyền Nguyệt chật vật bò dậy khỏi người anh, chỉ cảm thấy đầu ong ong, “Không, không sao chú.”
Phù Ly thu tay lại, Tô Huyền Nguyệt nhanh chóng ngồi thẳng, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt giống như nhìn dũng sĩ của Dương Tố đối diện.
Đôi mắt mở to của hắn rõ ràng đang nói: Dám đâm vào người chú nhỏ, Bánh Trung Thu làm tốt lắm, cậu thật sự là dũng sĩ!
Tô Huyền Nguyệt trừng hắn một cái, sau đó ánh mắt đảo qua đảo lại, cố gắng làm bộ không thèm để ý nhìn trái nhìn phải, chính là không dám nhìn Phù Ly.
May mà, động tác vừa rồi hẳn là rất mạch lạc tự nhiên, chú nhỏ hẳn là không phát hiện.
Ngực cậu đập thình thịch mạnh mẽ, chỉ cầu nguyện nhanh chóng về đến nhà.
Chỉ là không biết vì sao, đoạn đường bình thường mười phút hôm nay giống như đi rất lâu.
Hệ thống thở dài: 【 Không đến mức đi, chẳng phải chỉ đụng vào chú ấy một chút sao, sao lại làm như cậu cưỡng hôn chú ấy vậy. Cái vẻ chột dạ này của cậu, làm người ta rất khó mà không suy nghĩ lung tung a! 】
Tô Huyền Nguyệt ngồi đối diện Phù Ly, cảm thấy đứng ngồi không yên, “Liền rõ ràng như vậy sao?”
【 Ai! Với cậu như vậy, tôi khi nào mới cọ đủ khí vận đây. 】
“Đừng hoảng sợ, tôi có tiết tấu của riêng mình.”
【 Tôi không hoảng, tương lai nên hoảng chính là cậu. Cậu không thể có chút khí phách hơn, ở trên người chú ấy lâu thêm chút nữa sao! 】
“Đừng ầm ĩ, còn có cơ hội.”
Ông trời dường như lần này đặc biệt nuông chiều cậu.
Xe lại lần nữa phanh gấp, lực độ có hơi lớn.
Hơn nữa Tô Huyền Nguyệt đang mất tập trung, ngồi không vững, cả người bị quán tính hướng thẳng vào lòng Phù Ly mà đổ.
Tô Huyền Nguyệt dám cam đoan, lần này cậu thật sự không phải cố ý.
Kỹ thuật diễn vụng về như vậy, cậu có ngốc cũng biết không thể chơi lần thứ hai.
Cậu dám đối với trời thề, cậu cũng không biết vì sao lại cứ như vậy.
Chú tài xế ơi, chú có thể xem lại chú lái xe như thế nào không!
Từ trên người Phù Ly lần thứ hai bò dậy, Tô Huyền Nguyệt liều mạng biện giải cho chính mình: “Chú nhỏ, xin lỗi chú, tôi không phải cố ý, lần này tôi thật sự không phải cố ý.”
“Ừm, tôi tin em lần này không phải cố ý.”
Nghe thấy câu này, Tô Huyền Nguyệt còn chưa kịp yên lòng, ngay sau đó lại nghe anh chậm rãi nói: “Lần trước thì sao?”
Tô Huyền Nguyệt sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy khuôn mặt thường ngày lạnh lùng của Phù Ly lại ẩn giấu một nụ cười nhẹ, phảng phất như áng mây trôi trên trời phút chốc hóa vào trong mắt anh, chợt lóe rồi biến mất.
Tô Huyền Nguyệt đứng hình.
Mánh khóe nhỏ của chính cậu, quả nhiên bị Phù Ly nhìn thấu. Giống như chú hề bị lột sạch quần áo ném ra giữa đường cái không chỗ nào che giấu.
Cậu nên nghĩ hành vi vừa rồi của mình là như thế nào đây?
Là tệ hại không chịu nổi hay là ấu trĩ ngốc nghếch? Hoặc là vô vị vô cùng.
Mấy từ này nghĩ tới nghĩ lui đều không phải là từ miêu tả tốt đẹp gì.
Cứu mạng! Ai tới cứu cậu!
Vì sao lại gặp phải loại chuyện này!
Dương Tố bên cạnh nhìn thẳng mắt, Bánh Trung Thu hôm nay một mình làm tới? Hắn ta trốn mình mà lại ăn cái gan hùm mật gấu nào vậy?
Lặp đi lặp lại nhiều lần đùa giỡn chú nhỏ, hắn ta làm sao dám!