Phù Ly! Anh làm cái gì không tốt? Anh sao phải làm đại vai ác! Không lầm đi.

Phù Ly là bóng ma thời thơ ấu của cậu.

Khi còn nhỏ cậu gây ra vô số chuyện xấu, ai phải chịu vô số lời huấn phạt, chịu vô số lần phạt đứng, đã trải qua vô số ác mộng, tất cả đều là anh một tay tạo thành.

Hiện tại càng tốt, còn muốn thêm cái vai ác buff.

Vai ác là cái gì? 

Vai ác thông thường đại biểu cho thủ đoạn lợi hại, âm ngoan quả quyết, giết người không thấy máu, ăn thịt người không nhả xương, từ từ…… Một loạt từ ngữ mặt trái buff điệp mãn (xếp đầy) từ ngữ.

Nghe liền rất đáng sợ hảo sao?

Chính là hệ thống hiện tại nói cho cậu, cậu thế nhưng cùng Phù Ly trói định?

“A a a…… Hệ thống, có thể đổi ý sao?”

【 Không thể nga! Tôi vừa mới xác nhận cẩn thận cùng cậu qua, trói buộc liền không cách nào gỡ ra được nữa, là chính cậu đồng ý, khặc khặc khặc……】

“Cậu đừng cười được chưa? Tôi hiện tại thật sự rất muốn khóc.”

Tô Huyền Nguyệt che mắt, chậc, qua loa quá!

Nói chứ, muốn cứu mạng Dương Tố, hẳn là còn có thể có cách khác, nghe không thấy hắn nói thì chẳng sao, cùng lắm thì đưa thẳng hắn đến bệnh viện.

Cậu không tin, sức mạnh cốt truyện lớn đến mức có thể ảnh hưởng đến cả một bệnh viện.

Thôi cứ quyết định vậy đi, dù chỉ còn một chút cơ hội, cậu cũng không muốn dính dáng với Phù Ly.

Buổi chiều không có tiết, vừa hay có thể đưa Dương Tố đi.

Ăn xong bữa trưa, Tô Huyền Nguyệt vẫy tay với Dương Tố: “Đi, đưa cậu đi một nơi.”

“Đi đâu?”

“Đừng hỏi, cậu theo tôi đi là được rồi.”

Hai cậu bạn thân gần như mặc chung một chiếc quần, đi đâu cũng đi cùng nhau, Dương Tố cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng theo lại.

Thấy Tô Huyền Nguyệt đi hai bước lại lén ngắm ngực hắn, Dương Tố sợ cậu ấy lại giống hôm qua động tay động chân, vội vàng khoanh tay ôm lấy ngực.

“Đến mức này sao?” Tô Huyền Nguyệt thấy hắn cái vẻ nhát gan ấy, không khỏi trừng hắn một cái: “Yên tâm đi, tôi đối với cậu không hứng thú, sẽ không sờ ngực cậu nữa, không cần đề phòng tôi như đề phòng ăn cướp.”

Dương Tố buông tay đang ôm ngực: “Chúng ta hiện tại đi đâu?”

“Đi bệnh viện.”

“Đi bệnh viện làm gì? Cậu không khỏe chỗ nào?”

“Đừng hỏi, cậu đi với tôi là được rồi.”

“Được.”

Tô Huyền Nguyệt gọi điện thoại cho tài xế của gia đình, vì gần trường học nên xe đến rất nhanh.

Hai cậu lên xe, vừa mới ra khỏi cổng trường thì xe chết máy. Chiếc xe gần trăm vạn ấy! Đột nhiên chết máy, làm thế nào cũng không khởi động được, tài xế kiểm tra nửa ngày cũng không phát hiện vấn đề.

Tô Huyền Nguyệt chỉ có thể tìm xe khác, kết quả tìm hai chiếc xe, đều xảy ra ngoài ý muốn.

Một chiếc nổ lốp, một chiếc đứt dây phanh.

Khỉ thật! Toàn bộ quá trình giống như muốn lấy mạng người, đáng sợ vô cùng.

Quái quỷ thật, cậu không tin, cậu phải kiên trì đến cùng! Vì thế, cậu dẫn Dương Tố đi bộ cũng phải đến bệnh viện.

Sau đó, không ngoài dự đoán, giữa đường thì trời đổ mưa to.

Rõ ràng vừa nãy còn nắng chói chang, đi được một đoạn thì mưa lớn như trút nước.

Tô Huyền Nguyệt giơ ngón giữa lên trời, sau đó vào cửa hàng mua hai chiếc áo mưa, đội mưa tiếp tục lên đường.

Cậu không tin, bò cũng phải bò đến bệnh viện.

Trời ơi! Đến được bệnh viện rồi, nhưng ở bệnh viện cũng xảy ra chuyện bất ngờ. Đầu tiên là bác sĩ có vấn đề, sau đó thiết bị lại xảy ra trục trặc, đến cuối cùng một tiếng sét lớn đánh xuống, một bệnh viện Tam Giáp lớn như vậy lại bị cúp điện.

Chuyện này quả thực không thể dùng lẽ thường để giải thích.

Bệnh viện lại cúp điện! Đáng sợ nhất là nguồn điện dự phòng còn trục trặc.

Chà! Ha ha! Quả thực còn đáng sợ hơn gặp quỷ.

Nhìn nhân viên sửa chữa ra ra vào vào bận rộn, lòng Tô Huyền Nguyệt lạnh thật lạnh.

Sức mạnh cốt truyện lớn đến vậy sao? Vẫn luôn ngăn cản Dương Tố khám bệnh.

Trong lòng cậu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, có phải cho dù Dương Tố bị phát hiện ung thư vú, cho dù nỗ lực làm mọi thứ, hắn cũng có thể sẽ chết trên bàn mổ.

Bởi vì cốt truyện không thể nghịch, Dương Tố là vật hy sinh, cốt truyện bắt hắn chết, hắn liền nhất định phải chết.

Hai cậu bất lực trở về, tài xế đang đợi bên ngoài đón cậu.

“Xe sửa được chưa?” Tô Huyền Nguyệt chui vào trong xe, tiện miệng hỏi một câu.

“Sửa được rồi,” chú tài xế hiền lành cười, “Các cậu vừa đi, xe là có thể khởi động được ngay.”

Lòng Tô Huyền Nguyệt lạnh đi, xe quả nhiên không có vấn đề, chính là cốt truyện gây rối.

Đường về quả nhiên thuận lợi ngoài ý muốn, một đường đèn xanh.

Mưa tạnh rồi, mặt trời lại ló ra, chân trời còn treo lên cầu vồng rực rỡ, rất là xinh đẹp.

Tô Huyền Nguyệt không có nửa phần tâm trí để xem, nhiệt độ trong xe thích hợp, điều hòa gió ấm đối diện thổi cũng không thổi tan được sự bồn chồn trên người cậu.

Xem ra, muốn cứu mạng anh em cậu, chỉ có thể mặt dày mày dạn dính lấy Phù Ly.

Haizz!

Một bên Dương Tố nhìn Tô Huyền Nguyệt cả buổi sáng đều nhíu chặt mày, lại không nhịn được có chút lo lắng. Hắn biết cậu anh em này vẫn luôn theo đuổi Cố Nhiên, nhưng Cố Nhiên lại quá không biết tốt xấu, chắc là gần đây lại bị cậu ấy từ chối.

Hắn nói: “Tôi liền nói Cố Nhiên kia không tốt. Bánh Trung Thu, trong trường học có nhiều người xuất sắc mà, nếu không, cậu vẫn là đổi người khác thích đi?”

“Được.”

“Khắp nơi nơi…… Hả?” Dương Tố sửng sốt, cứ tưởng mình nghe lầm.

Tô Huyền Nguyệt vừa mới nói gì? Được?

Lời này hắn ngày thường cũng không ít nói, nhưng cậu anh em này lại cứ như cái cọc, nhất quyết phải theo đuổi Cố Nhiên dai dẳng.

Dương Tố ngoáy tai, thử thăm dò hỏi lại một lần: “Cậu, cậu không theo đuổi Cố Nhiên nữa?”

“Không theo đuổi.” Tô Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía trước, “Cậu nói rất đúng, khắp nơi nơi chẳng thiếu gì người tốt, người xuất sắc nhiều mà, tôi hà tất cứ phải đâm đầu vào cái cây này.”

“Thật sao? Cậu thật sự thông suốt rồi?”

“Lừa cậu làm gì? Tôi thật sự thông suốt rồi.”

Dương Tố cười gượng một tiếng: “Cậu lừa tôi bao nhiêu lần rồi. Tuần trước cậu cũng nói không theo đuổi, kết quả mới qua một ngày lại mong ngóng theo sau. Lời này của cậu sẽ không hôm nay nói, ngày mai lại đổi ý chứ.”

Tô Huyền Nguyệt vò đầu, Dương Tố nói hơi khó nghe, nhưng cũng là sự thật. Kiếp trước cậu quả thật chính là hay lật lọng như vậy, đối với Cố Nhiên thì lì lợm la liếm.

“Tôi lần này nghiêm túc, tôi không bao giờ theo đuổi hắn nữa, hơn nữa còn tránh xa hắn ra.” Tô Huyền Nguyệt giơ bốn ngón tay, “Tôi thề, tôi mà còn quấn lấy hắn nữa, trời tru đất diệt, chết không toàn thây.”

Dương Tố hoảng sợ, vội vàng đánh tay thề của cậu ấy xuống: “Cũng không cần phát lời thề tàn nhẫn như vậy.”

Cậu anh em tốt này lúc trước vì theo đuổi Cố Nhiên, chuyện hỗn xược gì chưa làm qua. Hiện tại rốt cuộc tỉnh táo, thật là một chuyện tốt tuyệt vời.

Nhưng dù sao cũng đã dốc lòng theo đuổi nhiều năm như vậy, hiện tại từ bỏ, trong lòng cậu ấy khẳng định không dễ chịu.

“Người như cậu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Cố Nhiên không vừa mắt cậu, là hắn ta mắt mù.” Dương Tố an ủi cậu một phen, sau đó lại thao thao bất tuyệt nói những lời cay nghiệt về Cố Nhiên một cách đầy kiêu ngạo.


Xe đã dừng lại ngoài cổng trường, xuống xe, Tô Huyền Nguyệt nghĩ tới một chuyện đáng sợ khác, cậu gọi Dương Tố lại: “Còn có một việc quên nói với cậu.”

“Chuyện gì?”

“Tôi hôm qua gặp được chú nhỏ.”

Dương Tố nghi hoặc: “Chú nhỏ, chú nhỏ nào.”

“Phù Ly.”

“Phù, Phù Ly? Cậu nghĩ sai rồi đi! Chú ấy làm sao lại đến?” Dương Tố hoảng sợ, dọa đến giọng đều trở nên lạc đi.

“Chú ấy nói đi ngang qua.” Tô Huyền Nguyệt cũng không dám nói chiến tích vinh quang ngày hôm qua của cậu, chỉ nói: “Thật trùng hợp gặp được chú ấy, chú ấy nói hôm nay giữa trưa sẽ đến đón chúng ta đi ăn cơm.”

Dương Tố rụt đầu lại, hắn giống Tô Huyền Nguyệt, cũng là nạn nhân của Phù Ly.

Hai cậu anh em cùng cảnh ngộ, chịu qua vô số tội của anh.

Hồi bé, Phù Ly như là một ngọn núi lớn đè nặng trên đầu hắn, đè ép suốt 14 năm. Hắn thật vất vả rời khỏi quê nhà, thoát khỏi ngọn núi lớn.

Giờ thì hay rồi, ngọn núi lớn lại đến.

Dương Tố vừa nãy còn vẻ mặt kiêu ngạo, giờ giống như con gà bị mưa đánh, héo đi một chút.

Hai cậu anh em xui xẻo nhìn nhau một cái, sau khi học xong môn tự chọn, lại cam chịu đi về phía cổng trường.

Phù Ly rất đúng giờ, 12 giờ vừa đến, xe liền dừng ở chỗ hôm qua hai cậu tương ngộ.

Cửa sổ xe kéo xuống, thấy được khuôn mặt ít khi cười của Phù Ly.

Anh đã bôn ba trong thương trường nhiều năm, đứng ở độ cao mà người thường không cách nào với tới, cử chỉ đều là khí thế của kẻ bề trên, tự trọng lại tự phụ.

Hơn nữa cái thấu kính dày cộp thời niên thiếu, cứng nhắc làm cho Dương Tố, một nam sinh cao một mét tám mấy, ngoan như một chú chim nhỏ.

Chỉ cảm thấy ngọn núi lớn hồi bé, lúc này càng che trời, lực áp bách càng mạnh.

Hắn cúi đầu rụt rè gọi một tiếng “Chú nhỏ”.

Tô Huyền Nguyệt cũng không khá hơn là bao, cũng ngoan ngoãn hô một tiếng “Chú nhỏ”.

Phù Ly gật gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua trên mặt hai cậu, ngắn gọn nói: “Lên xe.”

Hai con chim cút lớn kéo cửa xe ngồi ở đối diện Phù Ly, không gian hàng ghế sau của xe thương vụ rất lớn.

Nhưng hai người ngày thường ngồi lung tung lộn xộn, không có hình dáng, lúc này không một ai dám gác chân, thành thành thật thật, ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả điện thoại không rời tay cũng ngoan ngoãn nhét vào trong túi.

Phù Ly hỏi: “Muốn ăn gì.”

Tô Huyền Nguyệt nói: “Đều được.”

Dương Tố gật đầu lia lịa: “Tôi cũng vậy.”

Ngón tay thon dài của Phù Ly lướt qua trên màn hình điện tử, “Tôi đặt món Tây.”

Tô Huyền Nguyệt nói: “Có thể.”

Dương Tố phụ họa lia lịa: “Tôi cũng có thể.”

Hỏi chuyện ngắn gọn, trả lời ngoan ngoãn.

Không biết còn tưởng rằng là lão sư chủ nhiệm lớp nào, dẫn theo hai cậu bé học sinh mẫu giáo.

Muốn lạ lùng thế nào liền lạ lùng thế đó!

Nhưng cố tình chuyện lạ lùng này thế mà thật sự đã từng xảy ra, Phù Ly thật sự đã từng làm lão sư của hai cậu.

Trên xe yên tĩnh, Dương Tố ngoan ngoãn cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Tô Huyền Nguyệt cũng không kém, cậu thậm chí nghe được tiếng hít thở của chính mình, nhưng rất nhanh, lại có một âm thanh khác vang lên bên tai cậu.

【 Oa nga! Ký chủ, cậu nhanh như vậy cũng đã thông đồng được đại vai ác, thật lợi hại! 】

【 Tôi muốn bắt đầu hút khí vận của anh ấy, khặc khặc khặc khặc……】

Hệ thống dường như cảm thấy kiểu cười này rất hăng hái, cười liền khặc khặc khặc.

“Cậu đừng cười, tôi sợ hãi.” Tô Huyền Nguyệt cười không nổi, lén liếc Phù Ly đối diện một cái, nhỏ giọng hỏi: “Hút khí vận của chú ấy có ảnh hưởng gì đến Chú ấy không?”

【 Sẽ không, biển rộng hút một giọt nước thôi, đối với biển rộng có thể có ảnh hưởng gì. 】

“Vậy thì tốt.” Tô Huyền Nguyệt gật đầu, cậu một chút cũng không muốn ảnh hưởng đến Phù Ly.

【 Tôi bắt đầu hút. 】

Khóe mắt phía trên của Tô Huyền Nguyệt đột nhiên xuất hiện thanh tiến độ, cái thanh tiến độ màu đỏ kia chậm rãi nhưng kiên định bò lên trên.

Bò hai lần thì bất động, hệ thống lớn tiếng la ầm ĩ: 【 Ký chủ! Khoảng cách của cậu hơi xa, tôi hút tốn sức quá, gần thêm một chút nữa. 】

“Nơi nào xa, tôi cách chú ấy chỉ có nửa mét được chưa?” Tô Huyền Nguyệt bất động, đây đã là khoảng cách an toàn nhất mà cậu có thể tiếp thu.

【 Cái gì gọi là cọ? Tôi hỏi cậu cái gì gọi là cọ? 】 Hệ thống phổ cập khoa học cho cậu: 【 Lại gần mới gọi là cọ, ôm một cái dính lấy nhau mới gọi là cọ, còn có muốn cứu anh em của cậu, nhanh nhanh nhanh, gần thêm anh ấy một chút. 】

Tô Huyền Nguyệt kéo kéo khóe môi, cam chịu nhích mông.

【 Cậu là con kiến sao? Lâu như vậy mà chỉ dịch được có chút khoảng cách. 】

Da mặt Tô Huyền Nguyệt run rẩy một chút, lại cẩn thận nhích mông.

【 Gần thêm một chút nữa. 】

Tô Huyền Nguyệt nghiến răng, lại hướng chỗ ngồi của Phù Ly gần thêm một chút, kết quả hệ thống vẫn cảm thấy không được.

Dưới sự thúc giục trái thúc giục phải của hệ thống, cậu đã ngồi ngay đối diện Phù Ly.

Ghế sau của xe thương vụ rất lớn, nhưng dù vậy, mũi giày thể thao của cậu và mũi giày da của Phù Ly cũng chỉ cách nhau một bàn tay, chỉ cần hơi động một chút là có thể chạm vào.

Bởi vì dựa gần, cậu thậm chí nghe thấy mùi hương lạnh lùng nhàn nhạt dễ chịu trên người Phù Ly.

Hệ thống thế mà còn đang thúc giục: 【 Ký chủ gần thêm một chút nữa. 】

Tô Huyền Nguyệt không nhịn được trong lòng lớn tiếng kháng nghị: “Cậu rốt cuộc được chưa? Tôi đã ngồi đối diện anh ấy rồi, còn phải tới gần kiểu gì nữa, ngồi lên người anh ấy sao?”

Ánh mắt hệ thống sáng lên, ngay cả âm thanh cũng cao hơn không ít, 【 Có thể, ngồi lên người anh ấy, sau đó ôm ôm dính dính nhau. 】

Tô Huyền Nguyệt: ???

Hệ thống: 【 Tốt nhất là hôn nát miệng anh ấy luôn. 】

Tô Huyền Nguyệt: !!!

Cậu đang nói cái lời ngông cuồng gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play