Tô Huyền Nguyệt miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút, bắt đầu tự bào chữa cho bản thân: “Chú, ba tôi gần đây không cho tôi tiền nhiều, 30 vạn này là tôi tiết kiệm rất lâu rồi.”
“Thế à?” Lông mày của Phù Ly khẽ động, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng không hề có một chút cảm xúc nào.
Tô Huyền Nguyệt gật đầu lia lịa, trong lòng la hét: Cậu nói thật đấy, mau trả tiền lại cho tôi đi, đừng làm khó dễ hậu bối này là cậu.
Lại thấy Phù Ly trầm tư nói: “Số tiền này không lấy không, tôi sẽ tận chức tận trách.”
Tô Huyền Nguyệt: ……
Làm tròn trách nhiệm cái gì?
Lời này còn có thể nói tiếp được sao?
Dì tôi không phải nói anh đã có giá trị tài sản hàng trăm triệu sao? Không phải nói anh đứng tên vô số công ty sao? Tại sao còn tham lam 30 vạn ít ỏi của cậu?
Chuyện này không hợp lý chút nào!
Chắc là đang dạy dỗ cậu đúng không?
Có phải anh cũng cảm thấy cậu chính là một kẻ ký sinh trùng chỉ biết dùng tiền của cha mẹ để ăn chơi không?
Nhất định là như vậy.
Nếu không, hành vi anh lấy 30 vạn của cậu chẳng thể giải thích được.
Xác định sự thật này, Tô Huyền Nguyệt có cảm xúc muốn khóc.
Chết tiệt! Lần này thật sự mất tiền oan.
Cậu vắt hết óc nghĩ xem nên nói thế nào cho ổn thỏa, thì từ đằng xa truyền đến giọng nói quen thuộc của Dương Tố.
“Bánh Trung Thu, cậu còn đang làm gì đấy? Chờ cậu đã nửa ngày rồi, có về nhà không, dì út gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục rồi.”
Nghe thấy giọng Dương Tố, Tô Huyền Nguyệt lộp bộp một tiếng trong lòng.
Cái chuyện xui xẻo này không thể để Dương Tố biết, nếu không hắn có thể cười nhạo cậu cả đời.
Dám đùa giỡn với Phù Ly, cậu mà không chết thì ai chết đây?
Thấy người sắp đi đến gần, trán Tô Huyền Nguyệt đều đổ mồ hôi.
Cậu dè dặt hỏi Phù Ly: “Chú nhỏ, chuyện hôm nay có thể đừng nói với người khác không?”
“Được.” Phù Ly nhìn cậu thật sâu một cái: “Trời có hơi muộn rồi, em về đi.”
Tô Huyền Nguyệt như được đại xá, nhấc chân chuẩn bị chuồn đi.
Lại nghe thấy giọng Phù Ly trầm thấp nói phía sau: “Trưa mai em và tiểu Tố chờ tôi ở đây.”
Tô Huyền Nguyệt dưới chân lảo đảo một cái: “Là, làm gì ạ?”
“Ăn cơm.”
Tô Huyền Nguyệt cứng da đầu đồng ý, nhấc chân chạy trốn nhanh như bay.
Dương Tố đang chờ cậu, thấy trên trán cậu đầy mồ hôi, hắn nhịn không được cười nói: “Chạy nhanh vậy làm gì? Vừa nãy có chó đuổi cậu à?”
Chó? Ước gì thật là chó thì tốt rồi.
Đáng tiếc là Phù Ly!
Trong mắt cậu, anh còn đáng sợ hơn chó.
Tô Huyền Nguyệt thở hổn hển mấy hơi, không dám nhắc đến chuyện vừa rồi, “Không phải cậu đang thúc giục à?”
“Ngày thường tôi cũng thúc giục cậu, sao không thấy cậu chạy nhanh như thế.”
“Lằng nhằng, có về nhà không?”
“Về, về, đi thôi.”
Cha mẹ Tô Huyền Nguyệt mua nhà gần khu làng đại học, cách trường không xa, đi bộ chỉ mất hơn mười phút.
Cho nên, chỉ cần không mưa, hai anh em ngày thường đều không cần tài xế đón, đều tự mình đi bộ về nhà.
Lúc này trời đã tối, trên đường đèn neon lập lòe.
Tô Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỏ qua chuyện gặp Phù Ly không nói, hôm nay được xem là ngày cậu làm tân sinh tốt đẹp nhất.
Cậu thoát ly Cố Nhiên, thoát ly cốt truyện khống chế cậu, tránh được kết cục bi thảm.
Cậu cũng coi như là có tiền có nhan, sau này mặc kệ thế nào thì cũng sẽ xuôi chèo mát mái, bình an cả đời.
Tô Huyền Nguyệt đắc ý cười thành tiếng, nhưng tiếng cười này không duy trì được bao lâu, nhìn Dương Tố bên cạnh, lòng cậu lộp bộp một tiếng, hoàn toàn không cười nổi nữa.
Ai cũng biết, đại bộ phận sách truyện đều có vô số nhân vật pháo hôi, mà những người bên cạnh pháo hôi thường cũng đều là pháo hôi.
Trong quyển sách này cũng thế, người nhà cậu và những người anh em, bạn bè bên cạnh cậu, mỗi người đều là pháo hôi, kết cục xui xẻo thì xui xẻo, chết thì chết.
Dương Tố cũng không ngoại lệ.
Trong ký ức kiếp trước, vì nguyên nhân của cậu, Dương Tố rất chán ghét Cố Nhiên, cảm thấy Cố Nhiên không biết tốt xấu, người anh em tốt của cậu đây muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, thế mà Cố Nhiên lại chướng mắt, dựa vào cái gì?
Cho nên Dương Tố chỉ cần gặp Cố Nhiên là sẽ âm dương quái khí với cậu ta, trong tối ngoài sáng bắt nạt cậu ta vài lần.
Đối đầu với vai chính đều là pháo hôi, mà pháo hôi thì nhất định sẽ gặp báo ứng.
Không có cách nào khác, sảng văn đều là như vậy.
Cho nên Dương Tố về sau xui xẻo lắm.
Thấy cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, Dương Tố nhịn không được duỗi tay quơ quơ trước mắt cậu: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì? Đồ ngu xuẩn.”
“Dương Tố.” Tô Huyền Nguyệt nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hai anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thường ngày đều gọi nhau bằng biệt danh/tên thân mật, rất ít khi gọi thẳng tên hắn trịnh trọng như vậy.
Dương Tố sửng sốt, sau đó hắn cười tủm tỉm hỏi: “Thằng nhóc cậu nói thật đi, có phải lại gây họa, cần tôi gánh trách nhiệm giúp cậu không, gánh trách nhiệm cũng được thôi, gọi tôi một tiếng anh xem nào.”
“Đừng có cợt nhả, tôi không đùa với cậu, thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.”
Thấy Tô Huyền Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, Dương Tố cũng không còn cười cợt nữa, rất khó khăn mới nghiêm túc lên được, “Nói đi, chuyện quan trọng gì.”
“Ngày mai cậu đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút đi.” Tô Huyền Nguyệt từng câu từng chữ trầm giọng nói: “Đặc biệt kiểm tra ngực.”
Pháo hôi là không có nhân quyền, ngay cả chết cũng hoa hòe hoa sói, mang theo ý vị nhục nhã mà chết đi.
Nói ra có lẽ không mấy người tin, trong ký ức kiếp trước, Dương Tố chết vì một căn bệnh mà nói ra đều cảm thấy là sự vũ nhục đối với một người đàn ông.
—— Ung thư vú!
Ai dám tin.
Một người đàn ông khỏe mạnh tại sao lại mắc ung thư vú? Quả thực không thể tưởng tượng, nhưng sự thật chính là như vậy, Dương Tố mắc ung thư vú.
Khi phát hiện đã là ung thư giai đoạn cuối, tế bào ung thư bệnh biến khuếch tán, cứu chữa không có hiệu quả rồi qua đời.
Người anh em chí cốt từ nhỏ chơi với cậu, chỉ vì căn bệnh này mà ra đi, quả thực không thể tưởng tượng.
Ai dám tin! Ai dám tin cơ chứ?
Nếu không phải sự thật đã xảy ra ở kiếp trước, Tô Huyền Nguyệt dù thế nào cũng sẽ không tin, cậu nắm lấy tay Dương Tố, nghiêm túc nói: “Có nghe không, đặc biệt kiểm tra tuyến vú.”
Dương Tố kỳ quái nhìn hắn: “Cậu nói cái quái gì thế?”
“Tôi nói cậu khả năng bị ung thư vú, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Dương Tố ngoáy ngoáy lỗ tai: “Gì?”
Tô Huyền Nguyệt cho rằng lời mình nói quá không thể tưởng tượng, cho nên Dương Tố không tin, vì thế lại lặp lại một lần: “Tôi nói cậu khả năng bị ung thư vú, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra một chút. Tôi nghiêm túc, không nói dối, cậu nhất định phải tin tôi.”
Dương Tố nhìn chằm chằm miệng cậu lúc đóng lúc mở, lại không phát ra nửa điểm âm thanh, hắn nhịn không được vừa bực mình vừa buồn cười: “Cậu thần thần bí bí kéo tôi qua đây, chính là để đố vui với tôi đấy à?”
Tô Huyền Nguyệt sửng sốt: “Đố vui cái gì đâu? Tôi nghiêm túc nói chuyện với cậu.”
“Cậu nói cái gì cơ.”
“Tôi nói cậu bị ung thư vú, ngày mai chạy nhanh đi bệnh viện kiểm tra.”
Dương Tố trừng mắt nhìn cậu một cái, nhìn chằm chằm cái miệng lúc đóng lúc mở nhưng không phát ra âm thanh, hắn trực tiếp cười điên: “Gần đây tôi đắc tội gì với cậu? Dùng đến mức trêu chọc tôi như vậy.”
Thấy nói không nghe, Tô Huyền Nguyệt bực bội đến mức trực tiếp ra tay, một bàn tay bắt lấy Dương Tố, tay kia sờ về phía ngực hắn, trên dưới ấn ấn cơ ngực hắn, rồi lại cẩn thận xoa xoa: “Tôi nói chỗ này của cậu có vấn đề, cần phải đi bệnh viện khám xem sao.”
Dương Tố sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay đang trên ngực mình vừa ấn vừa bóp, da đầu hắn tê dại.
Anh em với nhau vỗ ngực thì bình thường, nhưng giờ thì quá bất thường rồi, anh em nhà ai ấn xong còn bóp, bóp xong còn xoa?
Mặt hắn tức khắc đều tái mét.
“A a a a…… Tô Bánh Trung Thu, cậu biến thái! Tôi là anh em ruột của cậu, cậu coi tôi là cái gì? Cậu muốn làm gay thì đi tìm Cố Nhiên, đừng tìm tôi, thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu?”
“Tôi biết tôi hoa dung nguyệt mạo, ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh, phong lưu phóng khoáng đại soái ca, cậu si mê tôi cũng là chuyện tình cảm có thể tha thứ, nhưng chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu thế mà lại ra tay với tên anh em ruột thịt này, lương tâm cậu không đau sao?”
Tô Huyền Nguyệt tức giận cãi lại: “Tôi đối với hoa dung nguyệt mạo nhưng mặc quần lót Cảnh Sát Trưởng Mèo Đen đại soái ca không có một chút hứng thú nào.”
“Vậy vừa nãy cậu làm gì mà chơi lưu manh với tôi?”
“Ai chơi lưu manh, là ngực cậu có vấn đề.” Tô Huyền Nguyệt nhanh chóng biện giải cho chính mình.
“Tránh ra.” Dương Tố một tay hất mạnh tay cậu đang sờ tới, đề phòng cậu như đề phòng kẻ cướp: “Tôi có nữ sinh yêu thích, nói nữa, cho dù tôi không có nữ sinh thích, tôi cũng sẽ không thích cái thằng gay mặc quần lót Cậu Bé Bọt Biển như cậu mà ở bên nhau, cậu đừng hòng bẻ cong tôi, tôi chết cũng sẽ không theo khoa chỉnh hình của cậu.”
Tô Huyền Nguyệt:……
Không phải, cậu có lịch sự không?
Ơ? Dương Tố có cô gái yêu thích? Chuyện khi nào? Đã hẹn hò rồi sao? Sao cậu không biết?
Này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cậu đã nói nửa ngày rồi, tại sao Dương Tố lại không nghe lọt tai chút nào?
Hai anh em ngày thường việc nhỏ cãi nhau ầm ĩ, đại sự vẫn rất biết chừng mực, Dương Tố không đến mức sẽ làm như vậy, chắc chắn có điều kỳ lạ.
Hắn còn đang nghi hoặc, âm thanh máy móc trong đầu vang lên, hệ thống đã đưa ra câu trả lời cho hắn.
【 Ký chủ, lời nói của cậu đều nghe không thấy. 】
Tô Huyền Nguyệt trong lòng căng thẳng, “Có ý gì?”
【 Cậu biết đó, nơi này là thế giới trong sách, trừ bỏ vai chính, đại bộ phận người đều có kết cục đã định. Trong sách Dương Tố sẽ chết, cho nên hắn đã chú định sẽ chết, trừ phi cậu có đủ tích phân để thay đổi cốt truyện. 】
Đầu Tô Huyền Nguyệt “Ong” một tiếng trống rỗng, cậu cho rằng mình đã giải trừ trói buộc cốt truyện rồi, sau này là một con đường bằng phẳng, lại không ngờ rằng, cậu giải trừ chỉ là trói buộc của chính mình, nhưng lại vẫn không có quyền thay đổi vận mệnh của người khác.
Vẫn cần đủ tích phân mới có thể thay đổi cốt truyện sao?
Nhưng tích phân cậu tích cóp suốt một năm, hôm nay đã thanh linh toàn bộ.
Đúng vậy, cậu còn có thể tích cóp thêm một năm nữa, nhưng Dương Tố không có một năm đó, hắn không chờ nổi.
Tô Huyền Nguyệt nghiến răng, trong lòng vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.
Trọng sinh trở về, cậu có rất nhiều việc cần hoàn thành, nếu muốn chịu hạn chế của cốt truyện trong sách, cậu hầu như cái gì cũng không làm được.
Vậy trọng sinh có ý nghĩa gì?
Cậu nằm ác mộng cả đêm, ngày hôm sau cả người đều mơ màng hồ đồ.
Cơn gió lạnh mang theo hơi nước vào buổi sáng sớm làm cậu hơi chút tỉnh táo một chút, cậu đột nhiên nói: “Hệ thống, còn có biện pháp khác để tích cóp tích phân không.”
【 Chỉ chờ ký chủ hỏi thôi. 】 Âm thanh máy móc của hệ thống hắc hắc cười: 【 Đương nhiên là có rồi! 】
Mắt Tô Huyền Nguyệt sáng ngời, “Trời ạ, hại tôi lo lắng sợ hãi cả ngày, cậu không nói sớm.”
【 Ký chủ không phải cũng không hỏi sớm sao? 】
“Được được được, tôi sai tôi sai, tôi không nên không hỏi sớm,” Tô Huyền Nguyệt dốc sức phun ra một hơi, cục đá vẫn luôn đè nặng trong lòng rơi xuống, cả người đều thoải mái.
“Nói một chút đi, còn có biện pháp gì.”
Hệ thống nói: 【 Trong sách tự thành một giới, vì sao lại có sự phân chia vai chính, vai phụ, vai ác, pháo hôi, người thường? 】
“Vì sao?”
【 Bởi vì khí vận. 】 Hệ thống thong thả ung dung giải thích nói: 【 Quốc gia có khí vận của quốc gia, cá nhân cũng có khí vận của cá nhân. 】
【 Sở dĩ các vai chính có thể trở thành vai chính, bởi vì họ sở hữu khí vận vượt qua mọi người, làm cho họ hóa hiểm thành lành, phá vỡ hết thảy trói buộc. Đó là thứ Thiên Đạo ban tặng riêng cho họ, khi khí vận đủ nhiều, cậu có thể làm chủ chính mình, không bị bất cứ cốt truyện nào trong sách trói buộc. 】
Tô Huyền Nguyệt vò đầu, cậu một pháo hôi khẳng định là không được Thiên Đạo ưa ái rồi, “Cho nên tôi nên làm thế nào để có được khí vận đây?”
【 Đương nhiên là cướp đoạt vai chính, đem vai chính đạp lên dưới lòng bàn chân, hắn xui xẻo một lần, khí vận liền sẽ thiếu đi một phần, như vậy cậu liền có thể được đến khí vận của hắn. 】
Tô Huyền Nguyệt nghe xong lâm vào trầm mặc, đi cướp đoạt khí vận của Cố Nhiên sao?
Cậu ghét Cố Nhiên, kiếp trước Cố Nhiên xác thật cũng rất đáng ghét.
Chính là không thể không nói, kiếp trước là cậu trêu chọc Cố Nhiên trước, sự hiếp bức và làm nhục của cậu đối với hắn, vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Nói đi thì cũng phải nói lại, kết cục của cậu là trừng phạt thích đáng.
Cho nên sau khi trọng sinh trở về, cậu chỉ một lòng muốn rời xa hắn, cũng chưa từng nghĩ tới đi trả thù hắn.
“Tôi không muốn đoạt đồ vật của người khác.”
Trầm mặc nửa ngày Tô Huyền Nguyệt hữu khí vô lực hỏi: “Còn có biện pháp nào đàng hoàng hơn để đạt được khí vận không?”
【 Còn có loại cuối cùng. 】
“Cái gì?”
【 Cọ khí vận của người khác. 】
“Cọ?” Tô Huyền Nguyệt kỳ quái hỏi: “Cọ như thế nào.”
【 Có câu tục ngữ nói rất đúng, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Cậu đứng gần người có đại khí vận, tôi là có thể từ trên người họ cọ được không ít khí vận. 】
“Được, cái này đơn giản.”
【 Nhưng là muốn trước trói định người, trói định đối tượng mới có thể mở cọ. 】
“Được, cậu nói một chút trong quyển sách này có những người có đại khí vận nào, để tôi chọn, xem trói định với ai thì tốt.”
Hệ thống đơn giản thô bạo phất phất tay, Tô Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, một khối màn hình quang bình màu xám thật lớn xuất hiện trước mắt.
【 Đây là một trong các vai chính trong sách, anh có khí vận to lớn, cậu nhìn xem. 】
Tô Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình sáng lên một bóng người, xung quanh quấn quanh ánh sáng vàng, trong màn đêm quả thực chính là một quầng sáng di động, có thể sáng mù mắt người.
【 Quang trên người anh đó chính là khí vận. 】
Ánh sáng vàng chói mắt dần dần tan đi, lộ ra khuôn mặt cực kỳ quen thuộc của Cố Nhiên.
Tô Huyền Nguyệt trợn trắng mắt, chết tiệt! Sáng sớm đã nhìn thấy hắn, thật là đen đủi.
Hệ thống lại đối với khí vận xung quanh Cố Nhiên tấm tắc khen: 【 Không hổ là nam chủ, khí vận này chuẩn không cần chỉnh, đã nồng đậm đến mức có thể dùng làm bóng đèn, cậu tới gần hắn……】
“Không cần.” Tô Huyền Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, đời này cậu không muốn lại gần Cố Nhiên, cũng không muốn dính dáng chút nào đến hắn. Cho dù là khí vận cũng không muốn cọ của hắn.
【 Thế thì, nam phụ? 】
Trên quang bình xuất hiện thân ảnh người khác.
“Không cần.” Tô Huyền Nguyệt như cũ cự tuyệt, bởi vì ánh sáng rút đi, người xuất hiện là Bạch Tiêu!
Bạch Tiêu là bạn tốt của Cố Nhiên, hai người này phiền phức như nhau.
【 Nam thứ hai nam thứ ba nữ thứ hai nữ thứ ba……】 Hệ thống lại liên tục đọc mấy cái tên, Tô Huyền Nguyệt đều lắc đầu, “Những người này tôi đều ghét, toàn bộ cùng một hội với Cố Nhiên, tôi không cần tiếp xúc với họ.”
Thấy đoàn vai chính trong trường học ở chỗ Tô Huyền Nguyệt toàn quân bị diệt, hệ thống bất đắc dĩ, chỉ có thể giở danh sách, lại đọc ra một cái tên: 【 Vai ác được không? 】
“Vai ác?” Tô Huyền Nguyệt vò đầu: “Quyển sách này còn có vai ác sao? Sao tôi không biết.”
【 Tự nhiên có, cậu không biết không đại biểu không có. 】 Hệ thống giải thích nói: 【 Cậu lúc trước ra đi quá sớm, tự nhiên chưa từng thấy vai ác lớn nhất ở hậu kỳ của quyển sách này. 】
Tô Huyền Nguyệt:……
Không phải, cậu có lịch sự không?? Nói chuyện kiểu gì khó nghe thế.
Cậu mím mím môi, tiếp tục hỏi: “Vai ác cũng có đại khí vận sao?”
【 Đó là tự nhiên, có thể cùng vai chính đối đầu, khẳng định có khí vận to lớn. Hơn nữa, rất nhiều khi vai ác làm không thắng vai chính không phải vì hắn yếu, mà là vì hắn không muốn chơi. 】
“Được, chọn hắn.” Tô Huyền Nguyệt dễ dàng hạ quyết tâm.
【 Ký chủ, cậu có muốn suy xét lại không, rốt cuộc từ vai ác, vừa nghe liền toàn bộ là ấn tượng tiêu cực. 】
“Vai ác là ấn tượng tiêu cực, pháo hôi không phải cũng thế sao, kẻ tám lạng người nửa cân, ai chê ai được! Không suy xét, chọn hắn! Pháo hôi cùng vai ác quả thực là tuyệt phối, nhất định là hắn.” Tô Huyền Nguyệt lý lẽ hùng hồn, thập phần chắc chắn: “Hệ thống, lập tức trói định với hắn.”
【 Trói định rồi thì không thể hối hận. 】
“Tuyệt đối không hối hận.”
【 Được. 】 Hệ thống hành động rất nhanh.
Nghe thấy tiếng “Tích”: 【 Ký chủ cùng vai ác trói định thành công. 】
Tô Huyền Nguyệt kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười mà vai ác nên có.
Pháo hôi độc ác cùng đại vai ác trời sinh nên cấu kết với nhau làm việc xấu, khặc khặc khặc khặc khặc kiệt……
Hệ thống: 【 Ký chủ, làm gì đấy? Cậu cười lên thật đáng sợ! 】
“Cậu biết gì đâu, vai ác đều cười như vậy, khặc khặc khặc khặc khặc……”
Hệ thống: 【 Có lý! Khặc khặc khặc khặc khặc……】
Một người một hệ thống khặc khặc khặc khặc cười âm hiểm nửa ngày.
“Đúng rồi, cho tôi xem hắn trông như thế nào, không phải là gì dưa vẹo táo nứt chứ?” Tô Huyền Nguyệt có chút ngượng ngùng chớp mắt: “Cái kia…… Không sợ cậu chê cười, tôi thật ra có chút nhan khống, xấu quá, tôi không xuống tay nổi đâu.”
【 Sao có thể là dưa vẹo táo nứt được. 】 Hệ thống hừ một tiếng, bổ sung nói: 【 Đại vai ác còn đẹp hơn cả vai chính, cậu không tin thì xem. 】
Tô Huyền Nguyệt thấy trên quang bình trước mắt xuất hiện một quầng sáng, quầng sáng kia không chói mắt như Cố Nhiên, nhưng lại đặc sệt, ánh sáng màu cam kia thực dịu dàng, thực ấm áp.
Quầng sáng biến mất, dần dần lộ ra khuôn mặt của đối phương.
Hệ thống quả thực không nói sai, không nói gì khác, chỉ cần nhìn hình dáng lông mày mờ mờ kia là có thể phân rõ đây là một người rất đẹp.
Rất nhanh, quầng sáng hoàn toàn biến mất, khuôn mặt người vai ác rõ ràng xuất hiện trên màn hình.
Tô Huyền Nguyệt dốc sức mở to hai mắt, rồi lại nhắm nghiền lại.
Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một bài hát: Không dám mở mắt ra, hy vọng là ảo giác của tôi.
Là ảo giác đi, hy vọng thật sự là ảo giác!
Nếu không sao cậu lại thấy Phù Ly?