Tối hôm đó, Taya trở về nhà. Cô quấn chiếc khăn len dày quanh cổ, che đi vùng da tím tái ở cổ.

“Cô đã tra theo khoảng thời gian cháu nói, không tìm thấy ai tên Stephanie Moore cả. Nhưng có đến hơn bảy mươi người tên Stephanie, trong đó hơn bốn mươi người đúng độ tuổi.” Taya thở dài “Tên Stephanie thật sự quá phổ biến.”

Cô đưa cho Deanna một danh sách in từ hồ sơ dân sự của giới Muggle.

“Càng nghĩ cô càng thấy khả năng rất cao Stephanie là manh mối sai. Dù tìm được lá thư gốc, cũng chưa chắc trên đó ghi gì quan trọng. Có khi vẫn phải quay lại MACUSA ở Mỹ để tra cứu thôi.”

Deanna xem qua danh sách, rồi gập lại cẩn thận. Sau đó cô bé nói:

“Cô Taya, trong thời gian này, cô có thể kể cho cháu mọi điều cô biết về cha cháu, ông nội, và gia tộc Daisley được không?”

Taya nhìn đứa bé tám tuổi trước mặt, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác trang nghiêm khó tả.

Đêm Giáng Sinh năm ấy, họ lại đến Bệnh viện Thánh Mungo. 

Những pháp sư trị thương sắp qua đời chính là nhóm náo nhiệt nhất trong buổi tiệc, họ cố gắng hết sức để tận hưởng mùa Giáng Sinh cuối cùng của đời mình.

Deanna mặc một chiếc áo choàng mới, ngồi cạnh cửa sổ. Bên ngoài là tuyết rơi trắng xóa, bên trong là cảnh tiệc tùng náo nhiệt. 

Taya và một pháp sư trị thương làm vỡ ba chai rượu whisky, còn hai người khác thì lảo đảo nhảy… tango.

Họ đều mang những vết thâm tím bất thường, dấu hiệu cho thấy độc tố ma thuật đã xâm nhập cơ thể, sự sống chẳng còn bao lâu.

Sedgwick Shacklebolt mang ly nước bí ngô đến, ngồi bên Deanna, mỉm cười:

“Deanna.”

“Anh vẫn ổn chứ?” Deanna biết cha của Sedgwick đang cận kề cái chết.

“Anh nghĩ… dù không ổn, anh cũng không đủ tư cách than vãn trước mặt em.” Sedgwick cười gượng. Dù sao thì anh còn có người thân, còn Deanna sắp mất đi người thân cuối cùng.

Deanna nhẹ giọng: “Thật ra hai năm trước, em đã chẳng còn người thân rồi. Em chỉ là… trở lại cuộc sống cũ thôi. Thậm chí bây giờ, xét về vật chất thì tốt hơn nhiều.”

Sedgwick ngập ngừng một chút, rồi nói: “Deanna, ba anh đã bàn với cả nhà rồi… Sau này, nếu em muốn, gia đình anh sẽ luôn chăm sóc em. Em có thể đến nhà anh vào Giáng Sinh, lễ Phục Sinh, hoặc bất cứ dịp nào.”

Deanna mỉm cười cảm ơn: “Em không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu. Em sẽ ổn thôi. Còn Taya, cô ấy thấy cuộc đời mình đáng giá, vì kịp hoàn thành điều bản thân mong muốn. Em cũng muốn như vậy, nếu trước khi qua đời mình có thể nói ‘tôi đã sống xứng đáng' thì thật tuyệt.”

Sedgwick lặng lẽ nhìn Deanna. Cô bé có vẻ bi quan, nhưng lại ánh lên hy vọng về tương lai.

Taya lúc này đã say khướt, tựa vào bên cạnh Deanna, lẩm bẩm:

“Bé ơi… mai mốt cô không còn ở đây nữa, cháu phải biết tự chăm sóc bản thân, đừng bị trai đẹp nói lời đường mật lừa nha! Phải tìm một người… hừm… đẹp trai nè, phải có tài năng nè, phải giỏi phép thuật, phải có kiến thức uyên bác…”

Taya bắt đầu đếm ngón tay: “Xấu là cô không chấp nhận! Bay không cao là cũng không được! Mà… O.W.Ls không đạt toàn điểm O… à không, N.E.W.Ts mới đúng, cũng không được! Ừm… điểm E thì… miễn cưỡng chấp nhận…”

(Giải thích: O.W.Ls là kỳ thi cuối năm 5 tại Hogwarts. N.E.W.Ts là kỳ thi cuối cấp. Điểm O (Outstanding) là xuất sắc, E (Exceeds Expectations) là vượt mong đợi, A (Acceptable) là chấp nhận được. Dưới A là trượt.)

“Cháu mà dắt ai xấu trai về, cô sẽ… sẽ biến thành hồn ma như Peeves rồi thiêu rụi kệ sách của cháu cho coi! Hahaha…”

Deanna bật cười. Cô bé biết Taya luôn rất chú trọng vẻ bề ngoài, từ việc chọn trái cây cho đến chọn sách, cái nào không đẹp đều bị loại.

Sedgwick há hốc miệng nhìn. Còn Eben Shacklebolt thì bước đến đùa:

“Muốn lấy người đạt 12 điểm O ở N.E.W.Ts mà còn bay giỏi? Trăm năm qua đếm chưa đầy mười người đó! Đòi hỏi gì nữa? Hay là gả Deanna cho nhà tôi luôn, vậy hai bên đều yên tâm.”

Deanna chỉ mỉm cười, còn Sedgwick thì có hơi ngượng ngùng.

Sau đó, Taya lại ngật ngưỡng đi hát nhảy cùng Eben. Cuối cùng, Ruby phải giúp đưa cô về nhà.

Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa làm Taya choàng tỉnh. Cô mở cửa thì thấy Deanna đứng đó, tay ôm một chiếc hộp lớn.

“Cháu muốn bù cho cô hai mùa Giáng Sinh đã bỏ lỡ.”

Taya tỉnh hẳn. Cô mở hộp ra bên trong là một chiếc bánh kem hai tầng, phủ đầy kem màu cam và vàng, hai màu cô thích nhất.

Taya xúc động ôm chầm lấy Deanna, nghẹn ngào không nói được lời nào.

Deanna đã âm thầm học nấu ăn với Ruby suốt hai tháng, thử nghiệm nhiều lần, mới làm được vài món ngọt ưng ý. Chiếc bánh kem là món cô bé tự tin nhất, chọn làm quà Giáng Sinh.

Deanna ít khi bộc lộ cảm xúc, lại càng không quen thể hiện sự nhiệt tình, Taya biết điều đó rất rõ. Chính vì vậy, món quà này càng khiến Taya cảm động hơn gấp bội.

Cô cảm thấy hối hận, những đứa trẻ phù thủy lớn lên trong trại mồ côi Muggle luôn phải đối mặt với nguy hiểm. 

Vụ Salem từng khiến thế giới Muggle Mỹ sục sôi, là minh chứng rõ ràng cho việc trẻ em phù thủy có thể gặp nguy hiểm thế nào khi bộc lộ phép thuật. May mắn thay, Deanna an toàn lớn lên, dù tính cách hơi… buông thả.

Taya cảm thấy phải cảm ơn cả Merlin, và cả Vua Arthur được Merlin bồng bế nữa.

Quà Giáng Sinh của Taya cho Deanna là một chiếc váy trắng lộng lẫy, kiểu váy cưới thu nhỏ. 

Vì cô không thể cùng Deanna trưởng thành, nên muốn chọn váy cưới trước cho cô bé. Cỡ có thể chỉnh lại ở tiệm Madam Malkin sau này.

Ngoài ra còn có một tờ giấy cho phép Deanna đến làng Hogsmeade vào năm ba, một lời hứa nhỏ nữa được hoàn thành.

Sau Giáng Sinh, tình trạng Taya chuyển biến xấu. Cô phải vào Thánh Mungo, lần này không phải với tư cách trị liệu sư, mà là bệnh nhân. 

Cô, Eben, và vài người khác cùng nằm điều trị trong bệnh phòng cuối đời. Deanna và gia đình Shacklebolt thay phiên ở cạnh họ.

Ngày 7 tháng 3, một nghĩa trang nhỏ ngoại ô London chật kín phù thủy mặc áo choàng, Là nơi chôn cất các trị liệu sư hy sinh vì nhiệm vụ.

Chỉ trong 5 ngày, những người bị thương nặng do dự án nghiên cứu đã lần lượt qua đời. 

Thánh Mungo tổ chức một lễ tang trang trọng, có sự góp mặt của đại diện Bộ Pháp thuật và nhiều cơ quan khác.

Deanna ngồi hàng đầu cùng Shacklebolt phu nhân và Sedgwick. Sau lễ tưởng niệm, mọi người tản ra bãi cỏ bên cạnh.

Deanna gặp nhiều người tự xưng quen cha cô hoặc dòng họ Daisley. Ngoài nhà Lestrange, còn vài gia tộc khác, đa số là ủng hộ thuần huyết.

Eric Lestrange chỉ kịp vẫy tay chào cô từ xa, rồi ra dấu “về nhớ viết thư nhé!”

Một cặp vợ chồng nhà Nott chào hỏi Deanna, dẫn theo con trai họ, Clyfford Nott, cậu bé tầm tuổi cô.

Clyfford đang trò chuyện thân thiện, thì một cô gái tóc nâu tung tăng chạy đến: “Clyfford, cậu làm gì vậy?”

Clyfford cau mày, nhưng vẫn lịch sự giới thiệu: “Đây là Hedya Bulstrode, còn đây là Deanna Daisley.”

Sau đó quay sang Hedya: “Đây là đám tang, cậu không nên như thế.”

Hedya chớp mắt, lập tức nghiêm túc và xin lỗi Deanna. Deanna chỉ mỉm cười, không để bụng.

Hedya nhanh chóng đổi chủ đề: “Nghe nói cậu bằng tuổi bọn mình, có khi tương lai sẽ là bạn học đó!”

“Chắc vậy.” Deanna đáp.

“Gọi mình là Hedya nha. Sau này là bạn thì giờ xưng tên cũng được rồi!”

Hedya ríu rít hỏi Deanna về cuộc sống ở Mỹ, kể mình rất thích nước Mỹ, rồi bất ngờ nói:

“Tháng sau bọn mình tụ tập chơi Quidditch, cậu đến nha?”

“Bọn mình?”

“Clyfford, Eric Lestrange, Lizatte Zabini, bốn đứa bọn mình thường chơi cùng. Tháng sau thì có cả Walburga Black và Abraxas Malfoy.”

Deanna ngạc nhiên: “Nhiều người vậy? Có dịp gì đặc biệt à?”

“Không, chỉ là nhà Black đi Brazil du lịch, về sẽ tặng quà lưu niệm, nên bọn mình tổ chức tiệc nhỏ.”

Hedya cười: “Walburga từng hỏi ‘Con gái nhà Daisley được đón về rồi nhỉ, ai gặp chưa?’ Nếu cậu đến, chắc cô ấy vui lắm!”

Deanna gật đầu: “Được thôi. Nhưng nhớ chỉ đường nhé. Lỡ đi nhầm Lò Sưởi, chui vô bếp nhà cậu làm lũ gia tinh đập đầu tập thể thì khổ.”

Hedya cười nghiêng ngả: “Yên tâm! Tớ sẽ viết thư!”

Clyfford trở lại, thấy Hedya cười không ngớt: “Lại cười gì nữa đó?”

“Deanna đáng yêu quá, không nhịn được!”

Clyfford nghiêng đầu: “Hedya thích đông người, còn mình thì ít nói nên bọn mình hợp nhau đó.”

Hedya lật bài: “Mà ai đi với Clyfford một mình là nghi ngờ bản thân liên tục. Hồi ở biệt thự Malfoy, tụi mình bị hỏi: ‘Ai mượn đũa người lớn hóa đá cậu Nott vậy?’ Hahaha…”

Deanna mỉm cười lịch sự.

“Có một giả thuyết…” cô nói.

Cả hai im lặng chờ.

“Trong một nhóm bạn, luôn có 4 người:

Một người khuấy động không khí.

Một người điềm đạm.

Một người thường bị trêu.

Và một người… không theo kịp nhịp.”

Clyfford bật cười: “Abraxas thường bị chọc, dù hơn tụi mình hai tuổi. Còn Galin Avery thì phản ứng siêu chậm nên tụi mình nói gì cậu ta cũng đơ ra.”

Lúc đó, một bà lão mặc áo choàng xanh rêu, chống gậy bước tới:

“Ta nghe nói các cháu đang nhắc đến Galin tội nghiệp hả?”

Hedya kéo tay bà: “Deanna, đây là bà nội tớ, bà Bulstrode. Bà ơi, đây là Deanna Daisley!”

“Chào bà.” Deanna cúi chào lễ phép.

“Ôi chao, cháu gái nhà Daisley, xinh xắn quá!” bà cụ Bulstrode ngắm kỹ Deanna rồi gật đầu hài lòng.

“Bà từng quen bà nội của cháu. Tóc vàng đẹp y như nhau! Hồi trẻ tụi bà còn bắt tay nhau chơi khăm mấy đứa Weasley, giờ thì chỉ còn mình bà thôi…”

Bà cụ xúc động một hồi rồi vỗ đầu Deanna: “Rảnh thì qua nhà bà chơi nhé, bé cưng!”

Buổi tưởng niệm kéo dài thêm hai tiếng, rồi ai nấy mới lần lượt ra về.

Hedya ôm chặt Deanna, hứa sẽ gửi thư. Clyfford bắt tay cô.

Sedgwick cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông để chào tạm biệt.

Nhà Lestrange thì nhất quyết đưa Deanna về bằng xe ngựa riêng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play