Sau một lần ăn quả đắng, anh đã học được cách cảnh giác với mọi sự tiếp cận "vô tình".

[Tiêu đề: Bóc phốt | Bạn tôi làm quản lý ở “Tinh Quang 2”, tôi kể vài chuyện được phép kể]

---

[Chủ thớt] Jane1888

Nội dung như tiêu đề. Nghĩ gì nói nấy.

Up trước bằng chứng. Đây là thẻ nhân viên của bạn tôi, đã che tên tránh lộ info. Kèm theo vài tấm ảnh chụp nơi làm việc.

1. Người đạt A đầu tiên trong vòng sơ loại năm nay không phải kiểu hot sẵn từ trước. Hầu như chẳng thấy chạy truyền thông gì.

2. Mới quay xong sơ loại mà đã có vài couple bắt đầu hút fan ầm ầm rồi. Tất cả đều là couple "tỉnh táo", không có drama.

3. Ký túc xá là phòng bốn người, tự tìm bạn cùng phòng, khác công ty, không được đổi phòng sau đó.

4. Có vài phòng đúng là tụ họp của “giai cực phẩm”. Không hiểu mấy ông đẹp trai thế này sao có thể nhanh chóng tìm được nhau trong 200 người.

Còn gì muốn hỏi thì để lại, tôi sẽ hỏi bạn tôi. Cái gì nói được sẽ nói.

---

[ Bình luận 2]

- Lót dép hóng thật! Khi nào mới có danh sách ký túc xá? Đừng bảo lại như mùa trước, fan phải tự soi từng chi tiết để đoán?

---

[Bình luận 3]

- Người đạt A đầu tiên là của công ty nào vậy? Năm nay nhiều gà chiến ghê. Tôi đặt cược vào mấy bạn ít được PR.

---

[Bình luận 4]

- Tui chỉ muốn hỏi một câu đơn giản: người đạt A đầu tiên có đẹp trai không? Nếu đẹp thì tui, một người mê nhan sắc, sẽ cân nhắc đầu tư.

---

[Bình luận 28]

- Mặc thế giới có loạn ra sao, đây chỉ quan tâm couple mình đẩy trước chương trình: Lê Trú của Vân Thượng Giải Trí và Tạ Hậu của Hòa Phong Media hôm nay đã biết nhau chưa?

---

[Bình luận 29]

- Ngộ cũng đẩy couple đó! Một người là thái tử lãnh cảm, người kia tự luyến trung tâm vũ trụ, đúng chuẩn double bad boy. Chất phát ngất!

---

[Bình luận 92]

- Thấy có người bảo gà của Giải Trí Tinh Hỏa trong sơ loại tệ lắm, có thật không?

---

[Bình luận 191] Jane1888 trả lời [Bình luận 2]:

- Lúc chia nhóm có camera quay lại, nên danh sách ký túc có thể cũng sẽ được công khai thôi.

---

[Bình luận 265] Jane1888 trả lời [Bình luận 28]:

- Chưa đâu.

---

[Bình luận 407] Jane1888 trả lời [Bình luận 92]:

- Tệ thật, hình như là toàn F.

---

[Bình luận 599] trả lời [Bình luận 256]:

- Rất tốt. Hai đại mỹ nam Tạ Hậu và Lê Trú chỉ còn thiếu bước biết nhau.

---

Trên diễn đàn Thiên Hạ Net, nơi có độ phủ sóng toàn quốc, các bài bóc phốt liên tục mọc lên như nấm. Bài hot nhất đã lên gần mười ngàn tầng, thật giả lẫn lộn, nhiệt độ thảo luận cực khủng.

Quả không hổ là show tuyển chọn quốc dân, 《Tinh Quang Rực Rỡ》 đúng là tâm điểm chú ý.

Trong nháy mắt, Weibo đã xuất hiện ba bốn thực tập sinh tự nhận là "A đầu tiên" của vòng sơ loại. Có người thì gào lên mình là “ngọc quý bị bỏ quên”, có người thì ra vẻ “ẩn giấu thực lực chờ tỏa sáng”.

Còn phòng PR của Giải Trí Tinh Hoàng, chắc là quên mất nhà mình cũng có ba thí sinh đi thi. Không những không PR lấy một câu, mà còn tiện tay mua ba hot search cho phim ngôn tình ngọt ngào mới ra, chẳng ai hiểu tại sao.

Dĩ nhiên, lúc này Cố Dạ Ninh đang bị nhốt trong trung tâm huấn luyện, hoàn toàn không có tâm trí để quan tâm mấy thứ nhảm nhí đó.

Anh đang rơi vào hoàn cảnh vừa ngột ngạt vừa bực bội nhất lịch sử.

Trong ký túc xá có camera.

Có anh.

Có Tạ Hậu – kiếp trước là kẻ thù không đội trời chung.

Và Quản Phong Huyền – kiếp trước lẫn kiếp này đều chẳng thân thiết.

Người duy nhất trong phòng mà kiếp này tạm gọi là “cũng quen, và không có thù oán” Vệ Nam Tinh, thì đang đi tắm.

Cố Dạ Ninh cúi người sắp xếp hành lý, lấy những đồ dùng cần thiết ra đặt ngay ngắn lên bàn, treo những bộ đồ cần mặc trong tuần vào tủ quần áo, rồi đẩy vali vào gầm giường.

Phòng bốn người, bài trí đơn giản: bốn cái bàn học, hai chiếc giường tầng. Anh ngủ giường dưới, giường trên là của Vệ Nam Tinh. Bên cạnh, giường dưới là Tạ Hậu, giường trên là Quản Phong Huyền, người này khá dễ tính, nhận chỗ ở xong không nói gì, giờ đang ngồi trên giường đọc sách. Một chiếc đèn đọc sách nhỏ treo tường chiếu lên gương mặt nghiêng tĩnh lặng của cậu ấy, trông như một bức tranh treo tường sống động.

“Cộp.”

Một chiếc hộp gỗ trông rất đắt tiền bị ai đó đặt mạnh lên bàn. Cố Dạ Ninh nghiêng người né qua. Tạ Hậu đi vòng ra sau lưng anh, mở hộp ra bên trong là cả một dãy đồng hồ đeo tay được xếp gọn gàng, từng chiếc đều lấp lánh ánh hào nhoáng của tiền tài.

“Cậu chắc muốn để thứ này ở chỗ nổi bật thế à?” Cố Dạ Ninh quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tạ Hậu.

Đôi mắt màu xám xanh mang theo vẻ áp chế sắc bén, như bầu trời âm u phía sau làn sương dày. Dù đeo kính gọng mảnh trông có vẻ nho nhã hơn, nhưng vẫn không che được ánh nhìn sắc lạnh bên trong. Nhìn thấy ánh mắt đó, Cố Dạ Ninh vô thức cảm thấy khó chịu, liền né tránh.

Anh nhớ đời trước từng có trộm đột nhập vào ký túc xá. Cụ thể mất thứ gì thì không rõ, nhưng cảnh sát đã đến điều tra mấy lần. Những chiếc đồng hồ quá đắt tiền của Tạ Hậu để lộ ra ngoài thế này quá gây chú ý, nhất là cái đang đeo trên tay

Hơn hai triệu tệ.

Ở quê nhà của Cố Dạ Ninh, từng ấy tiền đủ mua nguyên một căn nhà.

Nếu thực sự bị mất trộm, cảnh sát sẽ vào cuộc, và bọn họ, những người ở cùng phòng, chắc chắn sẽ là nghi phạm đầu tiên bị điều tra.

Tạ Hậu liếc nhìn anh. Dù chỉ là liếc một cái, vẫn toát ra khí chất ngạo mạn.

Kiếp trước, Cố Dạ Ninh vốn đã không ưa Tạ Hậu, luôn cảm thấy hắn ta hành xử kiểu gì cũng mang theo vẻ ta đây. Đến khi ấn tượng bắt đầu thay đổi thì lại xảy ra vụ "Tôi ghét anh, ghét chết đi được", thế là quan hệ tụt dốc không phanh.

Đó là người duy nhất mà anh công khai trở mặt trong chương trình.

Nhưng anh biết, camera trong ký túc xá vẫn đang ghi hình, những đoạn này có thể sẽ lên cả hậu trường hoặc phát sóng chính thức. Dù giờ anh rất muốn đấm cho Tạ Hậu một phát, nhưng trước ống kính thì tuyệt đối không thể manh động.

Anh dừng một chút, vẫn nhịn xuống và nói thêm:

“Dù sao cửa phòng cũng chẳng chắc chắn gì.”

Tạ Hậu gật đầu: “Ừ, anh nói cũng đúng.”

Cố Dạ Ninh tận mắt thấy hắn ta cúi người, đem hộp đồng hồ giấu kỹ vào trong vali. Câu “không cần giấu sâu vậy đâu” mắc nơi cổ họng, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.

Chỉ cần không cần thiết, anh không muốn nói thêm một chữ với Tạ Hậu.

Tạ Hậu thu xếp xong đống đồng hồ xa xỉ, lại bắt đầu treo quần áo hàng hiệu của mình vào tủ. Cố Dạ Ninh tránh nhìn cho đỡ bực, đúng lúc Vệ Nam Tinh tắm xong bước ra, anh lập tức cầm đồ đi tắm.

Nước nóng xối xuống đầu, khiến tóc và mặt anh nhanh chóng ướt đẫm. Phòng tắm đầy hơi nước, tầm nhìn dần mờ ảo. Trong buồng tắm, Cố Dạ Ninh nhắm mắt lại, không nói gì.

Tắm xong, anh không quay về phòng ngay mà đi thẳng đến phòng giặt.

Phòng giặt là một trong số ít khu vực không có camera, ngoài nhà tắm và toilet, điều này là kết luận được rút ra từ kinh nghiệm của mấy nhóm thực tập sinh kiếp trước.

Vì nhiều người còn chưa quen chỗ nên không đông lắm. Cố Dạ Ninh tìm được một máy giặt trống, ném quần áo vào, mở tủ bên cạnh tìm bột giặt dùng chung.

Anh bật chế độ giặt nhanh, rồi lập tức cảm thấy phía sau có người.

Anh quay lại, một người trẻ tuổi đang đứng ở cửa, vẻ mặt hơi lúng túng, đưa tay gãi đầu, khẽ vẫy tay chào mình.

“À, chào anh.”

Ánh đèn vàng trong phòng giặt tạo ra một lớp ánh sáng ấm áp bao quanh thân hình người kia, vai rộng eo hẹp, chân dài đến khó tin. Cậu ta nhìn Cố Dạ Ninh không rời mắt, trong đáy mắt như có một dòng nước lấp lánh dịu dàng. Không trang điểm, tóc còn hơi bù xù, trông ngây ngô đến lạ.

Cố Dạ Ninh hơi khựng lại, vai bỗng siết chặt.

Minh Diệp.

Cảnh giác với người này đã ăn sâu vào xương tủy. Cố Dạ Ninh biết mình nên vượt qua tâm lý đó, nhưng lực bất tòng tâm.

“Lâu rồi không gặp.” Minh Diệp vừa nói vừa dò dẫm bước vào phòng, tiến lại gần.

Cố Dạ Ninh không muốn tiếp chuyện, chỉ gật đầu qua loa, để mặc đối phương đi ngang qua.

“Này…” Minh Diệp vừa đứng lại, Cố Dạ Ninh đã nhanh chóng bước sang một bên, cố ý giữ khoảng cách, chỉ vào máy giặt trống gần đó:

“Máy kia còn trống.”

Một câu cắt đứt lời Minh Diệp chưa kịp nói ra.

Nhân lúc cậu ta mở nắp máy cho đồ vào, Cố Dạ Ninh quay lưng rời đi.

“Đợi đã.”

Cố Dạ Ninh không dừng lại. Đối phương lại gọi thêm một tiếng.

Anh đứng khựng ở cửa, quay đầu lại nhìn — Minh Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

Đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh đèn trong vắt như hai viên ngọc. Nụ cười của cậu ta rực rỡ, khiến người ta cảm thấy dễ gần. Nhưng lúc không cười, ánh mắt lại sắc bén và hung dữ như lửa lạnh đang cháy âm ỉ, vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng, mâu thuẫn kỳ lạ.

“Gì?” Cố Dạ Ninh siết hàm.

“Không có gì” Minh Diệp lại gãi đầu, ánh mắt thoáng qua bao điều chưa nói. Nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn chỉ nở nụ cười:

“…Tạm biệt.”

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play