Vẻ điển trai thuần khiết, mang hơi thở tuổi trẻ khiến Minh Diệp nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn, nhưng đồng thời cũng kéo theo sự chú ý không mong muốn, chỉ cần một điểm yếu sẽ bị lộ ngay dưới con mắt khắt khe của công chúng.

“Cậu ta trông nhỏ tuổi thật đấy.” Diệp Tùng Minh thì thầm.

Cố Dạ Ninh gật đầu.

“Thế hệ sau thật đáng gờm.” Thịnh Phồn cảm thán.

Cố Dạ Ninh: “…..”

“Nói thế chứ cậu cũng chỉ mới hai mươi thôi đó.” Anh bật cười.

Thịnh Phồn liền đấm anh một cái.

Minh Diệp của Tinh Hỏa, ở kiếp trước chính là đại diện tiêu biểu cho hình tượng “đẹp nhưng vô dụng”: đẹp đến mức nổi tiếng, nhưng độ vô dụng thì còn nổi bật hơn.

Trên sân khấu biểu diễn ca khúc chủ đề, người ta nhảy vũ đạo, cậu nhảy thể dục. Biểu diễn vòng 1, 2, 3, người ta nhảy vũ đạo, cậu ta vẫn nhảy thể dục. Vào chung kết, vẫn nhảy thể dục. Cùng lắm là nhảy có phối hợp hơn chút xíu.

Thế nhưng vì quá đẹp trai, tính cách lại tốt, fan có thể “tự thao túng” mà bỏ qua điểm yếu, vẫn yêu thương và cổ vũ. Hình tượng “diễn viên hài chính hiệu” của cậu cũng khiến khán giả thêm yêu mến.

Ca khúc của nhóm Minh Diệp chọn là một bản nhạc dance tiết tấu nhanh. Nhạc vừa vang lên, Cố Dạ Ninh chứng kiến sắc mặt Thịnh Phồn từ háo hức chuyển sang chết lặng không nói nổi lời nào.

Biểu diễn kết thúc, cả khán phòng im lặng như tờ, mãi sau mới có vài tràng vỗ tay miễn cưỡng vang lên.

“Anh chắc họ nghiêm túc đấy à?” Thịnh Phồn sững sờ.

Cố Dạ Ninh biết sau này phần biểu diễn này sẽ bị cắt dựng thành kiểu “nỗ lực hết mình mà vẫn buồn cười”, gương mặt sốc của các thí sinh và huấn luyện viên đều bị tận dụng triệt để. Ngay cả fan của Tinh Hỏa cũng chẳng thể nào “tẩy trắng”, chỉ có thể cười “hahahaha” cho qua, hiếm ai mắng những ai cười nhạo họ.

Diệp Tùng Minh khó nhọc nói: “…Tôi thấy họ cũng cố gắng đấy, bài hát này thực sự rất khó.”

Cố Dạ Ninh bật cười: “Cách nói cấp cao: tôi thấy họ rất cố gắng, bài hát này rất khó. Cấp trung: họ nghiêm túc thật à? Cấp thấp: Họ nhảy…”

Nhảy tệ cực kỳ, hát còn tệ hơn, phần rap chẳng khác gì đọc thơ. Nhưng quả thật, họ rất nỗ lực, đặc biệt là Minh Diệp, nét mặt rất nghiêm túc, từng động tác đều cố gắng hết sức. Chỉ là không biết nền tảng quá yếu hay tứ chi không phối hợp, nhìn như…

“Giống mấy người mặc đồ khí cầu đứng trước siêu thị phát tờ rơi, gió thổi một cái là chân tay loạn hết cả lên.” Cố Dạ Ninh nói.

Thịnh Phồn: “Tưởng tượng ra luôn.”

Diệp Tùng Minh: “Tưởng tượng ra rồi.”

Vệ Nam Tinh quay đầu lại nói: “Tôi cũng tưởng tượng ra rồi.”

Cố Dạ Ninh cố nhịn cười, vừa lúc nghe PD Thẩm Liêm hỏi: “Mấy em có bài phụ để biểu diễn thêm không?”

Rồi anh nghe thấy Minh Diệp đáp: “Vậy để em catwalk một đoạn nhé.”

Trên màn hình lớn, Minh Diệp cười tỏa nắng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi màn trình diễn thất bại vừa rồi, ngược lại còn hăng hái hơn.

Và cậu thật sự catwalk. Vừa đi vừa giảng giải.

“…Giữ cho cột sống thẳng, thở xuống, hóp bụng, đẩy hông, phải tự nhiên nhưng đầy kiểm soát…”

Một vài thí sinh gần đó bắt đầu đứng dậy tập theo, vài huấn luyện viên cũng hứng thú tham gia, không khí vốn mệt mỏi lập tức trở nên vui vẻ sôi nổi.

Dù cuối cùng, Minh Diệp vẫn nhận một cái F đúng như dự đoán.

“Cậu ấy dễ thương thật.” Diệp Tùng Minh chân thành khen ngợi.

Thịnh Phồn ra vẻ người lớn: “Tuổi trẻ đúng là vô tư lạc quan.”

Cố Dạ Ninh không nói gì, khẽ cúi người chống khuỷu tay lên gối, suy nghĩ trôi đi đâu đó

Thật ra, anh và Minh Diệp từng quen biết.

Nói “quen” không bằng nói là “đã từng thân thiết”.

Nhưng Cố Dạ Ninh chưa từng cảm thấy mình thực sự hiểu Minh Diệp đang nghĩ gì.

Ví dụ như bây giờ, nụ cười rạng rỡ ấy rốt cuộc đang che giấu điều gì? Những hành động tưởng chừng vô tư liệu có dụng ý nào không? Trong một chương trình tuyển chọn nhảy hát mà chọn catwalk trên sân khấu-có phải cố tình không?

Nhưng điều không thể phủ nhận: Minh Diệp đã khéo léo xây dựng hình tượng “phế vật chăm chỉ”, “tứ chi vụng về nhưng luôn tự tin”, “thanh xuân tràn đầy”, và “diễn viên hài dễ thương”- hình tượng này quá nổi bật, đảm bảo thời lượng lên hình và duy trì độ hot xuyên suốt chương trình. Dù biểu hiện không quá xuất sắc sau này, cậu ta vẫn yên vị trong top debut.

Vững vàng hạnh phúc

Cũng đáng để học hỏi.

Cố Dạ Ninh nghĩ, không biết là khâm phục, hay là đang tự giễu mình.

Nói cách khác, nếu kỹ thuật tương đương, thì người có thiên phú nổi bật và EQ âm nhạc cao hơn sẽ chiếm ưu thế.

Nhưng Cố Dạ Ninh không thể nói thẳng ra điều đó.

Anh chỉ khẽ vòng tay qua vai Diệp Tùng Minh, siết chặt cánh tay, kéo bạn vào lòng một cách đầy an ủi.

Đạo diễn tổng của chương trình là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi, luôn bận rộn vội vã, rất hiếm khi xuất hiện ở hiện trường quay. Sau khi nói chuyện với một nhóm nhân viên bên ngoài phim trường, ông mới bước lên sân khấu, thông báo với toàn bộ thí sinh:

“Tiếp theo sẽ tiến hành chia phòng.”

“Do tôi trực tiếp công bố thể lệ chia phòng.”

“Tất cả phòng ở đều là phòng bốn người. Trong số 200 thực tập sinh có mặt hôm nay, sẽ được chia thành tổng cộng 50 phòng, phân bố ở hai tòa ký túc xá.”

“Phòng của ba chúng ta chẳng phải sẽ có thêm một người nữa à?” Thịnh Phồn hỏi Cố Dạ Ninh.

Cố Dạ Ninh gật đầu. Thực ra không hẳn vậy, nhưng anh không thể biểu hiện quá rõ năng lực “biết trước” của mình tại đây.

“Các em tự tổ chức nhóm chia phòng. Nhưng hãy chú ý quy tắc: thực tập sinh cùng công ty không được ở chung phòng. Trừ phi là trường hợp đặc biệt và đã được báo trước, nếu không sau khi chia phòng xong thì không được tự ý đổi phòng.”

“Sau khi đủ bốn người, hãy đến trước ký túc xá tìm nhân viên đăng ký. Họ sẽ hỗ trợ các em nhận hành lý và sắp xếp chỗ ở.”

Cả hội trường lập tức xôn xao.

“Ông ấy nói cái gì cơ?!”

Thịnh Phồn sững sờ quay sang nhìn Cố Dạ Ninh, rồi lại nhìn Diệp Tùng Minh, bị cái quy định này làm cho choáng váng.

“T-tại sao lại không cho người cùng công ty ở chung vậy?” Cậu lắp bắp hỏi.

“Chắc là để thực tập sinh từ các công ty khác nhau có thể làm quen nhanh hơn.” Cố Dạ Ninh đáp.

Tuy nhiên theo kinh nghiệm của kiếp trước, tốc độ thân thiết chưa thấy đâu, mâu thuẫn lại nảy sinh nhanh hơn nhiều.

Thịnh Phồn sốc thật sự: “Nhưng mùa trước đâu có cái quy định này?”

Cố Dạ Ninh nói: “Mùa trước còn được đổi phòng, mùa này thì không.”

Quy định này quả thực rất không hợp lý. Không nói đến tính khả thi của việc cấm cùng công ty ở chung, ngay từ khi bắt đầu quay hình, hầu hết mọi người còn chưa quen nhau, lại bị chia tán và phải lập tức sắp xếp ký túc xá ngẫu nhiên. Điều này không chỉ tốn thời gian, mà còn dễ phát sinh đủ kiểu vấn đề tiềm ẩn, mà phần lớn sẽ dẫn đến mâu thuẫn gia tăng.

Cố Dạ Ninh còn đang suy nghĩ lan man, thì Vệ Nam Tinh ngồi hàng đầu quay lại hỏi cậu:

“Dạ Ninh, cậu có muốn làm bạn cùng phòng với tôi không?”

“Được.” Anh gật đầu đồng ý.

Kiếp trước, bạn cùng phòng của Cố Dạ Ninh không phải là Vệ Nam Tinh.

Lúc ấy anh không được chọn thêm bài thi phụ, lại thêm đánh giá sơ khảo không mấy khả quan, tâm trạng cực kỳ sa sút. Cảnh anh cúi đầu ủ rũ còn bị chương trình cắt ghép thành phản ứng ghen tỵ với thí sinh khác, dẫn đến làn sóng công kích đầu tiên trên mạng, bị chê là “không có tài còn không biết nhường nhịn.”

Vệ Nam Tinh đương nhiên cũng không giống như hiện tại, chủ động chạy đến chúc mừng. Nhưng với nhiều thực tập sinh, chọn bạn cùng phòng còn quan trọng hơn cả đánh giá sơ khảo.

Ở chung với thực tập sinh nổi bật nghĩa là thời lượng lên hình trong các clip hậu trường hay camera ẩn sẽ nhiều hơn. Nếu có thể tạo quan hệ tốt, thậm chí có thể "ké fame", nắm bắt cơ hội thăng tiến. Mùa đầu tiên của “Tinh Quang Rực Rỡ” cũng từng có người nhờ được một thí sinh hot chọn làm bạn cùng phòng mà một bước lên mây, lọt vào đội hình debut.

Nhưng thí sinh hot trước vòng loại chưa chắc đã cười đến cuối cùng. Việc lựa chọn bạn cùng phòng nhiều khi cũng giống như đặt cược.

Bạn cùng phòng của Cố Dạ Ninh kiếp trước từng là những người “hot” nhờ truyền thông lăng xê, nhưng rốt cuộc đều dừng lại ngay vòng đầu tiên. Vì chương trình không cho phép đổi phòng nên từ đầu đến tận đêm chung kết, Cố Dạ Ninh vẫn phải sống một mình, cũng lỡ mất rất nhiều cơ hội giao lưu.

Nhưng Cố Dạ Ninh cũng không hứng thú ở cùng phòng với những người “hot” kiểu truyền thông dàn dựng. Là người từng sống lại một đời, anh biết rất rõ: những thực tập sinh kiểu đó đều có cá tính và vấn đề riêng.

Mà phần lớn cũng chẳng hợp với anh chút nào.

Lúc này, các thực tập sinh đã tản ra khắp nơi, hỏi thăm nhau về công ty để tìm “ứng viên” bạn cùng phòng lý tưởng.

Cố Dạ Ninh đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên, dù việc kéo tạm mấy người gần đó để ghép nhóm là điều không khó, nhưng hầu như không ai thực sự làm vậy. Phần lớn đang nhìn ngó quanh sân khấu, tìm các thí sinh có ngoại hình nổi bật hoặc được đánh giá cao, họ lập tức bị vây quanh.

Thực tập sinh thì mải mê chọn bạn cùng phòng, quên mất rằng trên cổ áo mình vẫn đang cài micro. Dù không có nhiều cameraman theo sát họ, nhưng các máy quay cố định bốn phía vẫn chưa tắt chiếc nào.

Cảnh chọn bạn cùng phòng này cũng là một phần nội dung ghi hình.

Kiếp trước, đoạn video này khi lên sóng đã gây ra một cuộc chiến đẫm máu trong vòng fan còn chưa hình thành. Các phân tích, giải thích đủ kiểu xuất hiện dày đặc, cư dân mạng soi từng khung hình một, thậm chí đã tạo nên “khoảnh khắc cung đấu” nổi tiếng trong lịch sử show sống còn nam idol, khiến các diễn đàn bùng nổ.

“Cậu còn quen ai khác trong chương trình không?” Vệ Nam Tinh hỏi.

Dưới sự dẫn dắt khéo léo của Cố Dạ Ninh, cả hai đứng ở một góc khuất ít người chú ý, tránh được tình huống bị người lạ xúm lại mời ghép phòng, mà rồi không biết từ chối sao cho phải.

Cố Dạ Ninh lắc đầu: “Cậu thì sao?”

Thực ra anh không quen ai. Vệ Nam Tinh từng là người thân thiết, nhưng về sau không rõ vì lý do gì lại trở nên xa cách. Còn những kẻ từng có mâu thuẫn thì càng không cần nghĩ đến, chỉ cần nghĩ lại thôi cũng thấy bực mình. Huống chi trong tình huống thế này, bất kỳ lựa chọn nào cũng có thể bị suy diễn hoặc công kích. Sau khi từng bị mạng xã hội tra tấn tơi tả, anh càng muốn tránh mọi rủi ro.

Vệ Nam Tinh nói: “Người thân nhất với tôi là cậu.”

“Vậy hai cậu có phiền nếu thêm một người nữa không?”

Một giọng nói vang lên sau lưng Cố Dạ Ninh. Ngữ khí là câu hỏi, nhưng chẳng có chút ý xin phép nào.

Hai người quay lại, chỉ thấy một chàng trai trẻ đứng sau họ, khẽ cúi người, vươn tay về phía Cố Dạ Ninh, người đứng gần hơn. Tư thế vươn tay ấy khiến anh không thể từ chối.

Ống tay áo đồng phục khẽ nâng lên theo động tác, để lộ chiếc đồng hồ Patek Philippe mặt xanh bạch kim trên cổ tay.

Chỉ nhìn đồng hồ là đủ nhận ra thân phận người này.

“Họ Tạ, tên Tạ Hậu. Tôi đến từ Hòa Phong Media.”

Chàng trai trẻ tự giới thiệu bản thân.

Mái tóc mái lòa xòa trước trán khiến hắn trông vừa bất cần vừa thanh nhã. Tròng mắt xám xanh sáng rực, khác biệt rõ rệt, mang đậm vẻ lai Tây. Khí chất quý tộc, tự tin và lạnh lùng.

Hắn tên là Tạ Hậu.

Kiếp trước, ngoài vụ cắt ghép ác ý khiến cả mạng xã hội quay lưng, thì nhóm fan công kích dữ dội nhất cũng chính là fan của Tạ Hậu.

Fan của hai người cứ như kẻ thù không đội trời chung. Cái cụm "hoa hồng trên chiến trường" mà fan hay dùng để ví von, hoàn toàn không thể áp dụng với hai người họ. Bởi "hoa hồng" là khi tình cảm vốn đẹp, chỉ khổ vì môi trường quá khắc nghiệt nên không thể đâm chồi phát triển. Còn giữa anh và Tạ Hậu, chẳng có gì gọi là đẹp cả.

Tạ Hậu từng nói với anh một câu, khi tưởng rằng không có máy quay:

“Tôi ghét anh, ghét chết đi được.”

Câu đó sau này bị tổ chương trình lôi vào hậu trường chiếu lên.

Từ đó trở đi, máu đổ mưa rơi, dư luận bùng nổ.

Nếu không có camera ở đây, anh thật sự chẳng ngại đấm Tạ Hậu một phát.

Nhưng giờ thì không được. Anh không có bất cứ lý do gì để từ chối lời đề nghị làm bạn cùng phòng với Tạ Hậu. Chỉ cần một cái nhíu mày cũng sẽ bị thiên hạ phóng đại lên trời.

Vệ Nam Tinh trước giờ luôn được khen là người biết điều, khéo léo, nhưng lần này chính cái bản tính đó lại trở thành gánh nặng. Cậu quay sang nhìn Cố Dạ Ninh, ánh mắt dò hỏi: “Cậu có ngại không?”

Cố Dạ Ninh: “...…”

Tôi chỉ mong hắn biến khỏi tầm mắt tôi càng xa càng tốt.

Trong đầu anh, có Tạ Hậu là có phiền phức. Anh chỉ muốn giữ khoảng cách. Vậy mà hắn ta lại tự mò đến tận cửa.

Cố Dạ Ninh im lặng mấy giây, thật sự không biết nên phản ứng thế nào.

Tạ Hậu thì cứ thế tự quyết luôn:

“Chúng ta cần đủ bốn người để ghép phòng đúng không?”

Tự cho mình là trung tâm, đúng là đặc điểm kinh điển của Tạ Hậu. Cố Dạ Ninh thậm chí chẳng ngạc nhiên.

Anh nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm, rồi thấy Tạ Hậu chìa tay ra túm lấy một người vừa đi ngang qua:

“Cậu có bạn cùng phòng chưa?”

Quản Phong Huyền: “…Chưa có.”

Thế là đội hình bốn người của phòng ngủ… cứ thế được quyết định một cách lơ đễnh như vậy.

Khi cả bốn người xuống tầng một ký túc xá để làm thủ tục đăng ký, nữ nhân viên phụ trách vừa ghi tên công ty và tên từng người lên danh sách, vừa lén liếc nhìn bọn họ bằng khóe mắt.

Cố Dạ Ninh bị nhìn đến mức cả người khó chịu. Anh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không chịu được mà hỏi:

“Bọn em có gì sai ư? Thiếu người? Sai công ty? Hay là cùng cấp bậc không được ở cùng phòng?”

Cô nhân viên giật mình như mới hoàn hồn, gượng gạo cười một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.

Lúc cả bốn người kéo vali bước vào ký túc xá, Cố Dạ Ninh quay đầu lại nhìn theo bản năng. Quả nhiên thấy mấy nhân viên vẫn đang thì thầm to nhỏ, ánh mắt xa xa lia tới khiến anh cảm thấy rợn sống lưng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play